Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1629: Hồi kinh
Cập nhật lúc: 2025-10-12 03:34:07
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái Thượng Hoàng xem xong thư, thở dài một về phía trưởng tử. Trong thư, lão Tứ chỉ hai chữ “xin ” và “ hối hận”.
Hoàng thượng khẽ chuỗi ngọc, : “Phụ hoàng cũng mệt, để nhi tử đưa về nghỉ ngơi nhé? Mẫu hậu đang lo lắng cho .”
Thái Thượng Hoàng cầm chặt lá thư: “Được.”
Hoàng thượng vươn tay rút lấy lá thư: “Bức thư cứ để ở chỗ nhi tử, ạ?”
Thái Thượng Hoàng mấp máy môi, cuối cùng cũng buông tay. Con trai tự hiểu rõ, lão Tứ c.h.ế.t, ân oán cũng xem như chấm dứt, con trai ông sẽ khó Lương Vương phủ.
Hoàng thượng theo bóng lưng phụ hoàng rời , xuống lá thư. Tuy lời thỉnh cầu nào, nhưng những gì đều bày tỏ. Ngài thở dài, hiệu cho Trương công công cất thư .
Lương Vương qua đời gây ảnh hưởng lớn đến triều đình, thật sự ảnh hưởng chính là Tề Vương và Sở Vương. Sau lễ an táng của Lương Vương, cả hai vị vương gia đều đóng cửa ngoài. Trong khi đó, Dung Xuyên là chịu ảnh hưởng ít nhất.
Sau khi Lương Vương hạ táng, vợ chồng Tuyết Hàm trở về hầu phủ. Trúc Lan : “Gần đây các con vất vả quá , nghỉ ngơi cho sức?”
Dung Xuyên đáp: “Chúng con cũng bận gì, chủ yếu là lo liệu. Đã lâu về thăm , nương dạo vẫn khỏe chứ ạ?”
Trúc Lan xoa xoa bàn tay mũm mĩm của : “Ta khỏe lắm.”
Tuyết Hàm lên tiếng: “Nương, con và vương gia định đến thôn trang ở một thời gian, cùng chúng con ?”
Trúc Lan ngạc nhiên: “Trời còn nóng, các con đến thôn trang sớm ?”
Dung Xuyên vốn bao giờ dối với nhạc phụ và nhạc mẫu nuôi nấng , bèn thẳng thắn: “Con và Lương Vương nhiều giao tình, nên cũng tình cảm gì sâu đậm. Con thể giả vờ đau thương , suy tính , con thấy hơn hết là nên rời kinh thành một thời gian.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Dù trong tay cũng việc quan trọng nào, chẳng bằng đến thôn trang sống cho tự tại.
Trúc Lan: “Vậy cùng các con .”
Bà tuổi, ngày càng rời xa Thư Nhân, chỉ ở bên cạnh ông.
Tuyết Hàm ngay là nương sẽ : “Nương, hôm khác chúng con sẽ đến thôn trang.”
“Được.”
Tuyết Hàm : “Tính ngày thì chắc giờ mấy đứa Ngọc Nghi đến Ninh Châu !”
Trúc Lan: “Nếu đường thủy thuận lợi thì chắc là tới. Ai, việc thư từ qua thật bất tiện quá.”
Bà vẫn luôn ngóng chờ thư nhà từ Ninh Châu gửi về, thư tới ngày nào là lòng bà vẫn còn lo lắng ngày đó.
Tại Ninh Châu, hôm nay mấy chị em Ngọc Nghi khỏi châu thành để đến chùa dâng hương. Ngọc Kiều vốn là đứa chịu yên, đến chùa kéo Minh Lăng phía chơi.
Hôm nay Đổng thị đến, bởi vì trưởng nữ đính hôn nên bà cho con gái lớn lộ diện. Còn tiểu nữ thì cũng định gả ở Ninh Châu , nên bà cũng dẫn theo.
Ngọc Nghi và Vu Càng Dương gian riêng. Vu Càng Dương thấy vị hôn thê đang cầu một lá bùa bình an, liền hỏi: “Cái là cho ?”
Ngọc Nghi , đôi mắt lấp lánh: “Vâng, ngày mai lên đường , hãy mang theo cái bên .”
Vu Càng Dương vui mừng chột . Hắn mặt dày lấy cớ thỉnh giáo nhạc phụ tương lai để ở Ninh Châu thêm mấy ngày, đến hôm qua thì nhạc phụ cuối cùng cũng nhịn nữa mà đuổi . “Ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng.”
Ngọc Nghi bật : “Chàng vẫn định lấy cớ thỉnh giáo cha nữa ?”
Vu Càng Dương xoa mũi: “Những lời dạy bảo của bá phụ khiến học hỏi nhiều.”
Ngọc Nghi tin, lợi thì , nhưng “ nhiều” thì chắc chắn là . Vị hôn phu của nàng trưởng bối dạy dỗ. cha thể chịu đựng vị hôn phu ở lâu như , đủ thấy ông hài lòng về .
Hai cùng về phía đình nghỉ chân núi. Ngọc Nghi : “Trên đường về nhớ chú ý an , tự chăm sóc thật .”
Vu Càng Dương cúi đầu, ngay cả lúm đồng tiền cũng biến mất, giọng rầu rĩ: “Ừm.”
Tai Ngọc Nghi đỏ ửng. Nàng chịu nổi dáng vẻ của vị hôn phu, đưa tay lên xoa tóc . Cuối cùng, nhân lúc ai để ý, nàng lấy đầu ngón tay chọc nhẹ lúm đồng tiền của : “Cười lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1629-hoi-kinh.html.]
Vu Càng Dương liền lém lỉnh nhân lúc nha đầu và bà tử sang hướng khác, nhanh tay nắm lấy tay vị hôn thê: “Chờ đến thăm nàng nhé.”
Ngọc Nghi vội rụt tay về: “Vâng.”
Hai im lặng ngắm cảnh, đợi đến khi Ngọc Kiều tìm đến thì cũng đến lúc trở về.
Ngọc Kiều chơi vui vẻ: “Tỷ, cảnh sắc Ninh Châu thật.”
Ngọc Nghi nhẹ: “ là nha đầu ham chơi.”
Ngọc Kiều lắc đầu. Nơi kinh thành, nàng cần nghiêm khắc với bản , cứ vui vẻ là . “Hì hì, em hái nhiều hoa lắm, lát về sẽ cắm bình.”
Khi về đến phủ nha, Xương Liêm các con gái về, trong lòng thầm niệm niệm : “Ngày mai nó , ngày mai nó .” Ông cố nén xúc động tay, nhưng vẫn thấy tức ách!
Thời gian trôi nhanh, Trúc Lan nhận lá thư nhà thứ hai từ Ninh Châu. Thư dày, của cả cháu trai lẫn cháu gái, kể về những chuyện ở Ninh Châu.
Lần , thư của Ngọc Kiều là dày nhất. Trúc Lan xong mà nhịn .
Lý thị tò mò: “Ngọc Kiều gì ạ?”
Trúc Lan đưa thư qua: “Con xem .”
Lý thị lướt qua, nhíu mày: “Lại định tính kế Ngọc Kiều.”
Trúc Lan tức giận, bà lường việc : “Ngọc Nghi đính hôn, Ngọc Kiều tuy còn nhỏ nhưng cũng là cháu gái của hầu phủ, là đích nữ của tri phủ Ninh Châu.”
Lý thị: “Ai, nhà đính hôn chỉ còn Ngọc Văn và Ngọc Kiều. Nương, liệu Ngọc Kiều gài bẫy ạ?”
Trúc Lan lắc đầu: “Bọn họ dám .”
Kẻ nào dám tính kế thì gánh lấy hậu quả. Cho dù chuyện ở kinh thành truyền đến Ninh Châu, nhưng Thư Nhân ở đó, ai dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Lý thị cất từng lá thư : “Dạo Vĩnh An Quốc công phủ náo nhiệt trở .”
Trúc Lan để ý lắm: “Náo nhiệt chuyện gì?”
Lý thị : “Nhà nhận thiệp, nhưng con Vĩnh An Quốc công phủ sắp tổ chức yến ngắm hoa, mục đích là để xem mắt cho cháu đích tôn.”
Trúc Lan thầm nghĩ, xem là đoạn tuyệt quan hệ thật . Lần Vĩnh An Quốc công ốm nặng một trận, mãi mới khỏi, Thái Thượng Hoàng còn đích đến dọa một phen, từ đó dám nhòm ngó đến Chu Hầu phủ nữa. “Cũng là xem mắt nhà nào.”
Lý thị nghĩ thầm, nhà thèm, nhưng khối nhà thèm. Ai bảo Trác Cổ Du nhậm chức gọi cung một cơ chứ. “Đến lúc đó sẽ thôi ạ.”
Trúc Lan nghĩ đến Cố Thăng: “Tính ngày thì cũng đến lúc họ nhậm chức .”
Lý thị: “Vâng, Khương Đốc và Mộc Phàm cũng mấy ngày .”
Trúc Lan: “Hai đứa nó từ quê trở về gấp quá, bọn trẻ chịu nổi .”
Lý thị an ủi: “Có nha đầu bà tử theo, đừng lo.”
Trúc Lan mà lo cho . Bà thật ngạc nhiên, vốn nghĩ vợ chồng Giang Minh sẽ theo Mộc Phàm nhậm chức, ngờ hai ở Chu gia thôn. Giang Minh thích dạy học ở tộc học, họ quen với cuộc sống hiện tại, theo con trai nữa.
Buổi chiều, Xương Trung xách mấy hộp quà trở về. Trúc Lan hỏi: “Con mua gì ?”
Xương Trung mở hộp : “Huynh Cố Thăng hồi kinh, họ mang về ít rượu quê, mấy hộp là cố ý tặng cho con.”
Trúc Lan chỉ thấy trong hộp là những vò rượu niêm phong kín, bà cầm lên ngửi thử: “Mùi vị tệ.”
Xương Trung: “Con thưởng thức ở sân của Cố Thăng , quả thật ngon, cha nhất định sẽ thích.”
Trúc Lan đặt vò rượu hộp: “Còn chuyện gì nữa ?”
Xương Trung gật đầu: “Hôm nay nhi tử mới Kỷ Đức Minh ở kinh thành và còn Lễ Bộ.”
Trúc Lan nghĩ đến bộ phận mới tách từ Lễ Bộ, chợt hiểu : “Vậy là ngả về phía Nhị hoàng tử .”