Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1619: Khoe khoang

Cập nhật lúc: 2025-10-11 05:34:06
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại Chu Hầu phủ, xe ngựa của Ngọc Văn sân, Thanh Tuyết sớm chờ sẵn: “Huyện chúa, lão phu nhân đang đợi đấy ạ!”

 

Ý định lẻn về sân của Ngọc Văn tan biến: “Ta cũng đang gặp bà nội.”

 

Nếu Thanh Tuyết thấy hướng của huyện chúa thì tin . “Vâng.”

 

Ngọc Văn trong lòng thở dài, Thanh Tuyết cái gì cũng , chỉ là chút lạnh lùng. Nàng bước nhanh hơn một chút về phía chủ viện.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Trúc Lan đang chuyện với Tô Huyên, liền thấy giọng nhẹ nhàng của Ngọc Văn: “Người về .”

 

Ngọc Văn bước , thấy cả cũng ở đây, vẫn bình tĩnh: “Bà nội, .”

 

Tô Huyên khẽ than một tiếng: “Con thật sự là con gái của ?”

 

Con gái ngoài bà mới , bà hỏi bà tử mấy . Cục tức bà nén chỉ chờ con gái về.

 

Ngọc Văn một vòng: “Người xem, con là con gái của ?”

 

Tô Huyên hừ một tiếng: “Không giống, con gái dửng dưng như .”

 

Ngọc Văn nháy mắt, mấy ngày trêu quá, giận . Nàng kéo tay áo : “Con gái xem kịch thôi mà.”

 

Trúc Lan xen : “Vở kịch hôm nay đặc sắc ?”

 

Ngọc Văn gật đầu: “Đặc sắc ạ, vô cùng đặc sắc. Mặt Trác Cổ Du tái mét, con xem mà thấy hả hê thật.”

 

Tô Huyên điểm trán con gái: “Cố công tử là Hội nguyên?”

 

Ngọc Văn sờ sờ mũi: “Vâng ạ, đúng là bản lĩnh mới đỗ Hội nguyên.”

 

Trúc Lan tủm tỉm: “Không vở kịch nào khác ?”

 

Ngọc Văn mặt hề đỏ, thoải mái hào phóng: “Có ạ, nhiều quan viên để ý đến Cố công tử, bên cạnh Cố công tử nhiều quản sự. Đáng tiếc, Cố công tử ý định thành , tính tình thích khống chế.”

 

Tô Huyên trong lòng tức, bà bận bận điều tra, mà nha đầu như chuyện gì. Bà lưng ít lẩm bẩm, hừ một tiếng: “Con mới gặp mấy hiểu rõ thế.”

 

Ngọc Văn chỉ hai mắt của : “Con gái một đôi mắt .”

 

Trúc Lan bật : “Hôm nay Cố công tử từ chối nên con mới như , nếu Cố công tử thuận theo thì ?”

 

Ngọc Văn mở tay : “Chỉ thể là duyên phận đến.”

 

Ai bảo nàng tuổi còn nhỏ. Chỉ là hiếm mắt nên chú ý nhiều hơn một chút, thì cùng lắm tìm khác, nàng sẽ khó chịu. Nói trắng , nàng nghĩ đến tình yêu, cuộc sống hài lòng là .

 

Trúc Lan lo lắng cho đứa cháu gái , ai tổn thương chứ nha đầu thì . Thực như cũng khá . “Con chừng mực là .”

 

Ngọc Văn ôm cánh tay bà nội, nàng chừng mực mà. Hôm nay nhiều một câu nào. Nàng thấy rõ, Cố Thăng là quá tự , cho nên nàng thật vội.

 

Trúc Lan vuốt đầu cháu gái, hôm nay đeo nhiều trang sức. “Con cũng mệt , về .”

 

Ngọc Văn nghiêng đầu: “Biểu ca và biểu tỷ phu đều đỗ , lát nữa đến nhà đại cô cô ạ?”

 

Trúc Lan gật đầu: “Phải , con về nghỉ ngơi , lúc sẽ gọi con.”

 

Ngọc Văn quả thực chút mệt mỏi: “Vậy cháu gái về ngủ một lúc.”

 

Tô Huyên thấy con gái , đối với con gái chỉ bất đắc dĩ: “Nha đầu chủ ý quá lớn.”

 

“Ta thấy khá .”

 

Tô Huyên nghĩ nghĩ : “ là khá .”

 

Con gái dù thế nào cũng khinh thường. Bà thấy quá nhiều khinh thường, con gái như đúng là .

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân cảm ơn các quan viên Hộ Bộ đến chúc mừng. Đang uống , suy nghĩ chút lơ đãng. Cháu ngoại và cháu rể vận may lắm. Bảng vàng năm nay ông xem kỹ, bảng vàng khiến kinh ngạc, nhân tài cũng nhiều. Ông xem mà vui.

 

“Cha.”

 

Chu Thư Nhân kinh ngạc: “Con ở Lễ Bộ, đến Hộ Bộ việc gì?”

 

Hơn nữa Nhị hoàng tử đang ở Lễ Bộ, quan viên Lễ Bộ việc gì ít khi khỏi nha môn, chỉ sợ Nhị hoàng tử thấy truyền đến tai Hoàng thượng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1619-khoe-khoang.html.]

Xương Nghĩa: “Con ngoài việc, ngang qua Hộ Bộ nên thăm .”

 

Chu Thư Nhân nhướng mày: “Con ở Lễ Bộ ?”

 

Xương Nghĩa thở dài: “Gần đây Nhị hoàng tử thường xuyên tìm con chuyện, con mệt lắm.”

 

Chu Thư Nhân vui vẻ: “Con sợ ?”

 

Xương Nghĩa buồn bực: “Nhị hoàng tử quá khó đối phó, ai, cứ hỏi con mãi, lúc con vò đầu bứt tai.”

 

Đặc biệt là Nhị hoàng tử thích văn chương cho xem, thế mới khổ. Học thức của thật đủ, chuyện thông thường thì còn , chứ thường xuyên đưa văn chương cho ý gì? Không thi khoa cử ?

 

Chàng cố gắng hết sức, nhưng thiên phú đúng là một điều kỳ diệu, nỗ lực bao nhiêu năm như cũng một bài văn !

 

Chu Thư Nhân con trai than thở, hết một ấm nhỏ: “Đó là con mang về cho xem đấy.”

 

, cho nên con thật sự sợ.”

 

“Ngốc.”

 

Xương Nghĩa: “?”

 

Chu Thư Nhân: “Nhị hoàng tử dám cho con xem, con cứ dám bình luận là , cứ lời bình lên văn chương. Con xem con tự khó là ngốc ?”

 

Xương Nghĩa : “Gan của con vẫn còn quá nhỏ.”

 

Chu Thư Nhân : “Buổi tối trực tiếp đến nhà phu con, hôm nay là ngày đại hỉ.”

 

Xương Nghĩa gật đầu: “Tan con đến đón .”

 

“Ừ, hai đứa nhỏ nhậm chức ở ngoài là nhất.”

 

Xương Nghĩa : “Có hỏi thăm ạ?”

 

Chu Thư Nhân gật đầu: “Các chức vị còn trống, mỗi củ cải một cái hố. Không là đến thử xem ý đồ gì . Còn về Thứ cát sĩ thì thôi, ba năm khảo hạch cũng là nhậm chức ở ngoài, bằng sớm một chút nhậm chức để còn lựa chọn.”

 

Xương Nghĩa tò mò: “Người chọn nơi nào ạ?”

 

Chu Thư Nhân : “Vùng ven biển khá .”

 

“Con còn tưởng là…”

 

“Tưởng sẽ đưa chúng nó đến thảo nguyên ?”

 

Xương Nghĩa trả lời, xem như ngầm thừa nhận. Chu Thư Nhân: “Nếu Ngô Minh và nhà quan hệ sâu như , đưa chúng nó quả thực thích hợp. Minh Vân , chúng nó thể nữa.”

 

Xương Nghĩa cảm xúc dâng trào: “Cha, vất vả quá.”

 

Chu Thư Nhân thực cảm giác thành tựu: “Đợi cha già , dựa chính các con thôi.”

 

Kế hoạch của ông là bất biến, kế hoạch sẽ đổi theo sự phát triển, nhưng mục đích đổi. Ông hy vọng khi trăm tuổi vẫn thể che chở cho nhà họ Chu, đây là con cháu hậu bối của ông mà.

 

Sáng sớm hôm , ít đại thần vui mừng hớn hở, đương nhiên cũng sắc mặt . Ba năm ba năm, sẽ bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.

 

Hoàng thượng cũng cao hứng, quốc gia cần nhân tài, nhân tài nhiều. Ngài khoanh tròn mấy cái tên bảng vàng.

 

Chu Thư Nhân phát hiện ít đang ông. Không còn cách nào khác, con cháu nhà đúng là ưu tú. Đừng cháu ngoại nổi bật, đó cũng là giúp nổi danh. Người tâm liền cẩn thận đếm qua, đếm xong khỏi kinh ngạc, Chu Hầu phủ quá cách dạy dỗ con cháu.

 

Sau khi tan triều, bên cạnh Chu Thư Nhân vây quanh ít , đến học hỏi kinh nghiệm, đến hỏi về những đứa trẻ đính hôn. Con cháu nhà học như nhất định tệ.

 

Lúc Tiết đại nhân cảm thấy gia thế , con trai cũng giỏi, tiến lên : “Con trai nhỏ của mười sáu tuổi là tú tài.”

 

Chu Thư Nhân: “Tiết đại nhân đang khoe khoang ?”

 

Tiết đại nhân: “!!”

 

Uông Cự thiếu chút nữa tiếng, Chu Thư Nhân cố ý!

 

Chu Thư Nhân đưa tay : “Ai, cháu trai của cũng ít, tuy đứa nào cũng xuất sắc, nhưng cũng tệ. Ta cũng đếm thử xem.”

 

Khóe miệng Tiết đại nhân cứng đờ, mặt cảm xúc Chu Hầu khoe khoang. Ông thật sự đến để khoe khoang, ông kết mà!

 

 

Loading...