Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1615: Không điều tra
Cập nhật lúc: 2025-10-10 16:12:38
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trúc Lan đợi Thanh Tuyết trả lời, hiệu cho Thanh Tuyết lui xuống, bà tiếp tục việc của .
Bên , xe ngựa của Hầu phủ đến đầu ngõ tiểu viện của Cố Thăng. Xương Trung nhà ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c bắc nồng nặc. Cố Thăng giường đất, thỉnh thoảng ho khan một tiếng. Đến gần , Cố Thăng gầy nhiều, còn dáng vẻ của một công tử như ngọc nữa.
Cố Ngạn cầm chén đút nước cho . Đợi mở mắt, trong mắt tràn đầy niềm vui: “Tỉnh .”
Cố Thăng yếu ớt: “Ca.”
Cố Ngạn nhường chỗ: “Ca vô dụng, còn cách nào khác đành cầu xin Chu công tử.”
Hắn phiền công tử của Hầu phủ nhiều, công tử Hầu phủ là quý nhân như , ân tình khó trả. thực sự còn cách nào khác.
Cố Thăng chống dậy, yếu ớt : “Lại phiền công tử .”
Xương Trung hiệu cho Cố Thăng đắp chăn cho kỹ, đó bảo gã sai vặt thông thoáng bớt mùi t.h.u.ố.c trong phòng. Mùi trong phòng . “Đại phu lát nữa sẽ đến, ngươi cứ đắp chăn cho kỹ đừng để lạnh.”
Cố Thăng mấp máy môi, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài. Được ca ca che gió, đợi một lúc cho thoáng mùi, khí trong phòng hơn nhiều, lồng n.g.ự.c cũng dễ chịu hơn ít.
Đại phu đến nhanh. Đại phu do Chu Hầu phủ nuôi bắt mạch phát hiện vấn đề: “Vẫn là do d.ư.ợ.c lượng trong phương t.h.u.ố.c đủ, lão phu sẽ kê đơn thuốc, 5 ngày là thể khỏi hẳn.”
Vốn bệnh nặng gì, chỉ là kéo dài ngày tháng nên mới suy yếu như .
Xương Trung một bên đợi đại phu phương thuốc, xong lời đại phu , cũng lấy mạng Cố Thăng, mà là kéo dài bệnh tình để Cố Thăng bỏ lỡ kỳ thi Hội.
Cố Ngạn cầm lấy phương thuốc, móc tiền bạc đưa cho đại phu. Đại phu liếc công tử nhà , công tử gì, ông mới nhận lấy bạc: “Theo về bốc thuốc.”
Cố Ngạn cầm thêm một ít bạc theo đại phu ngoài, xe ngựa của Hầu phủ qua cũng tiện.
Xương Trung nhỏ giọng dặn dò gã sai vặt vài câu. Đợi gã sai vặt rời , đầu ngón tay gõ gõ lên bàn: “Trong lòng ngươi rõ ?”
Cố Thăng tự cho rằng đủ cẩn thận, mà vẫn trúng kế. “Lòng rõ.”
Hắn cố gắng hết sức cẩn thận, nhưng vẫn khó lòng phòng . Đang đường tạt nước mà trúng xe ngựa, cho dù đại ca đưa áo choàng cho , vẫn bệnh.
Xương Trung giúp đỡ nhưng sẽ nhúng tay, đây là chuyện của Cố Thăng. “Hôm nay chỉ là ngươi tham gia kỳ thi Hội, ngày nào đó ngươi cản đường, mất sẽ là mạng của ngươi, ngươi hiểu ?”
Con đường của hàn môn quý tử khó khăn. Đỗ tiến sĩ thì ? Ba năm khoa cử, nổi bật lên ít, càng nhiều lãng quên, chèn ép đến mất mạng là ít.
Bàn tay trong chăn của Cố Thăng từ từ siết thành nắm đấm, cúi đầu: “Nếu tiến, chúng càng tương lai.”
Tiến lên còn hy vọng, lùi chỉ thấy vực sâu, những kẻ tiểu nhân, những tên ngụy quân tử, một khi những đắc thế, thứ đối mặt chính là cái c.h.ế.t.
Xương Trung vuốt cằm: “Ngươi càng thông suốt, càng khiến kiêng dè.”
Cố Thăng mím môi: “Ta sẽ dưỡng bệnh cho , đại ân của công tử hôm nay, ngày năng lực nhất định sẽ báo đáp.”
Xương Trung híp mắt: “Ngươi điều tra rõ ?”
Cố Thăng lắc đầu: “Không .”
Nụ của Xương Trung càng sâu hơn: “Vì sự báo đáp của ngươi, Liễu Trần sẽ ở bảo vệ ngươi cho đến khi khỏi bệnh. Những ngày còn dựa chính ngươi.”
Chàng vì sự báo đáp của Cố Thăng, mà là vì cháu gái. Mấy ngày cháu gái hỏi thăm về gia thế của Cố Thăng, còn Tứ tẩu cho về quê của Cố Thăng. Có điều, sẽ che chở mãi, khi Cố Thăng khỏi bệnh mà còn trúng kế, về nhất định sẽ chuyện rõ ràng với cháu gái.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Buổi tối, Trúc Lan về bệnh tình của Cố Thăng: “Là sắp đặt, Cố Thăng điều tra.”
Chu Thư Nhân rửa chân xong lau khô: “Cũng chút thông minh.”
“Có chút thông minh?”
Chu Thư Nhân: “Kéo dài mấy ngày mới cầu cứu, ngốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1615-khong-dieu-tra.html.]
“Vẫn là tâm tư còn nông cạn, kiến thức còn thiếu.”
Chu Thư Nhân “ừ” một tiếng xem như đồng tình: “Xương Trung về thế nào?”
Trúc Lan con trai để Liễu Trần : “Chỉ bảo vệ cho đến khi Cố Thăng khỏi bệnh.”
Đáy mắt Chu Thư Nhân nụ : “Nếu Cố Thăng trúng kế, nha đầu Ngọc Văn cho dù mê mẩn dung mạo của Cố Thăng, cũng sẽ thèm Cố Thăng thêm một cái nào nữa.”
Trúc Lan im lặng, đúng là tính tình của cháu gái . “Cách kỳ thi Hội còn mấy ngày nữa.”
Chu Thư Nhân: “ .”
Trúc Lan đưa tay lên xoa bóp đầu cho Thư Nhân: “Gần đây thấy ông cứ nhíu mày, chuyện gì phiền lòng ?”
Chu Thư Nhân: “Cũng chuyện phiền lòng, một mùa xuân nữa, đang lo cho sản lượng lương thực năm nay.”
“Giống mà Thái Thượng Hoàng bồi dưỡng vẫn định ?”
Chu Thư Nhân: “Giống dễ dàng lai tạo như , qua nhiều thế hệ sàng lọc mới định , mới mấy năm, còn sớm lắm.”
Trúc Lan vuốt phẳng đôi mày nhăn của Thư Nhân: “Đừng nghĩ nữa, ông đủ .”
Nếu Thư Nhân quản lý Hộ Bộ, mỗi năm c.h.ế.t sẽ càng nhiều hơn, càng cần đến việc còn đổi ít vật tư hiếm về cho quốc gia. Mấy năm nay luận về công đức, Thư Nhân công đức đầy .
Hôm lâm triều, Ôn lão đại nhân mặt mày hớn hở. Cháu trưởng nhà họ Ôn về kinh, hiện tại còn nhận chức vụ, tuy chỉ là từ lục phẩm, nhưng cũng tệ.
Ôn lão đại nhân trong lòng cảm khái, ruộng mà cũng chức quan. “Nói đến cảm ơn Chu Hầu.”
Chu Thư Nhân cảm thấy nhức đầu. Hoàng thượng phong quan là chuyện dễ , rõ ràng Hoàng thượng lợi dụng cháu trưởng nhà họ Ôn. Cháu trưởng nhà họ Ôn ruộng ? Đừng đùa, công lao khai hoang đều là do nhà họ Ôn mưu hoạch, nhà họ Ôn hiện tại đang tích lũy sức mạnh. Hoàng thượng đưa cháu trưởng nhà họ Ôn , nhà họ Ôn chỉ thể âm thầm xuất lực.
Ôn lão đại nhân: “Chu Hầu sắc mặt vì khó coi như ?”
Chu Thư Nhân ngoài nhưng trong , tiên đùa: “Bản Hầu thích vàng bạc, nếu cảm ơn thì cứ đưa vàng bạc là . Bản Hầu thích lời cảm ơn suông, nghĩ đến lão đại nhân cũng là trọng thể diện, sẽ cảm ơn suông nhỉ?”
Ôn lão đại nhân: “??”
Chu Thư Nhân : “Vậy cứ quyết định như thế nhé, bản Hầu chờ lời cảm ơn của lão đại nhân. Còn cảm ơn bao nhiêu thì xem cháu trưởng nhà họ Ôn đáng giá bao nhiêu.”
Ôn lão đại nhân thổi râu, ông đồng ý khi nào?
Chu Thư Nhân chẳng thèm quan tâm lão đại nhân thổi râu trừng mắt, ông chỉ thích dội nước lạnh cho khác, bây giờ lão đại nhân nhất định tỉnh táo .
Ôn lão đại nhân quả thực tỉnh táo, hối hận cũng muộn. Nụ mặt biến mất, nghiến răng nhanh chóng rời .
Giữa trưa tại Hộ Bộ, nhà họ Ôn khiêng từng rương bạc , xếp thành hàng ngay ngắn. Quản gia nhà họ Ôn: “Hầu gia, đây là lễ tạ của đại nhân nhà chúng , năm ngàn lạng bạc trắng.”
Râu Chu Thư Nhân giật giật: “Thừa Ân Công còn bạc nữa ?”
Quản gia: “…”
Bạc thì , nhưng cho ngài!
Chu Thư Nhân mí mắt nhấc, với Khâu Duyên bên cạnh: “Nhập kho , vụ cày bừa mùa xuân các châu thiếu giống lúa, bản Hầu quyên tặng bạc để mua giống lúa.”
Quản gia: “…”
Tại khiêng đến Hộ Bộ? Ý của lão gia là để thấy Chu Hầu ham tiền đến mức nào. Kết quả Chu Hầu trực tiếp quyên tặng!
Chu Thư Nhân trong lòng nhạo, ông ham bạc, nhưng cũng xem là bạc gì. Ông tính kế nhà họ Ôn một khoản bạc, nếu nhận sẽ cho danh tiếng của , ngay từ đầu nhận khoản bạc .
Khâu Duyên chằm chằm những thỏi bạc trắng bóng, năm ngàn lạng là nhỏ. Giống như phủ của ông , một năm tiêu dùng cũng đến năm ngàn lạng. Người với thật thể so sánh, hâm mộ quá!