Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1606: Vọng tưởng
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:32:37
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại phủ họ Khương, Cố Thăng nhíu mày thành một cục. Kỷ Đức Minh vì mời mà bám theo thì cũng thôi , nếu thấy Trác công tử, xoay cổng .
Trác Cổ Du xuống xe ngựa, ánh mắt về phía Kỷ Đức Minh, vẻ mặt vui.
Kỷ Đức Minh lưng thấy lạnh, vội nhanh hai bước: “Cố , hôm qua sẽ mời cùng đến bái phỏng Khương ?”
Nói , vẻ mặt đầy khẩn cầu, hy vọng Cố Thăng nể tình đồng hương mà giúp.
Cố Thăng tức đến nỗi sắc mặt càng khó coi hơn. Các cử nhân Nghi Châu cùng đồng hành, an thể giao lưu với . Hắn ngay từ đầu giỏi tính toán, vạch mặt là vì còn nể tình đồng hương. “Lần bán tranh cho Đỗ công tử, nhiễm lạnh, phần lớn là do ngươi giật dây.”
Kỷ Đức Minh vẻ mặt hổ: “Ta cũng là ý , hơn nữa Đỗ công tử cũng ngờ hạ nhân tự ý bậy.”
Ánh mắt Cố Thăng sâu thẳm: “Ta ngốc.”
Hắn từ nhỏ thấy nhiều thói đời nóng lạnh, một đôi mắt phân biệt trái.
Lúc , gác cổng nhanh chóng chạy , chỉ thấy xe ngựa của Chu Hầu phủ. Minh Gia xuống xe, theo là Vinh An Hạnh. Từ một chiếc xe ngựa khác, Ngọc Văn mặc kệ nha đầu ngăn cản, cũng xuống xe.
Minh Gia hiệu cho gác cổng đang hành lễ dậy, hỏi: “Có chuyện gì ?”
Người gác cổng kể sự việc, hề che giấu chút nào. Trong lòng gác cổng khinh thường vị Kỷ công tử .
Ánh mắt Trác Cổ Du dừng Vinh An Hạnh, ánh mắt đ.á.n.h giá kín đáo. Hắn gác cổng gọi , liền tiến lên một bước: “An Hòa huyện chúa, Vinh thế tử.”
Vinh An Hạnh chỉ là tính tình trầm lặng, nhưng từ nhỏ cha dạy dỗ, những gì cần đều . Hắn nhàn nhạt : “Chào ngươi.”
Tương lai của là một vị Hầu gia phú quý. Nhờ công lao của tổ tiên, ai dám xem thường Vinh Hầu phủ, cho dù Hầu phủ thực quyền. Vùng đất rộng lớn phần lớn là do nhà họ Vinh dùng vàng bạc xây dựng nên. Giống như cha , thể sống tùy tâm sở dục.
Trác Cổ Du trong lòng chút thoải mái, Vinh thế tử mắt trong mắt . Hắn siết chặt lòng bàn tay, Quốc công phủ thực quyền, chỉ uổng cái danh Quốc công phủ. Hắn nhận thức rõ ràng tầm quan trọng của quyền lực, và càng thêm khao khát nó. “An Hòa huyện chúa dạo vẫn khỏe chứ?”
Ngọc Văn: “Chúng , đừng dùng giọng điệu dễ gây hiểu lầm như để chuyện.”
Nói , Ngọc Văn liền xoay đến mặt Cố công tử, gật đầu với dẫn theo nha đầu nhanh nhẹn bước cổng lớn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Minh Gia và An Hạnh liếc , hai cũng cổng. Cố Thăng khuôn mặt tái mét của Trác công tử, cũng vội vàng theo .
Trác Cổ Du mất mặt, tính tình đến cũng chịu nổi. Cháu trưởng Quốc công phủ khi nào từng chịu sự sỉ nhục như ? Hắn nhanh chóng lên xe ngựa rời .
Trước cửa chỉ còn một Kỷ Đức Minh. Muốn ngăn gác cổng , nhưng gác cổng đóng cửa .
Khi Trúc Lan đến Khương phủ, Ngọc Văn và mấy học vẽ. Bà hối hận quá, sớm đợi Lý thị mà cùng cháu gái luôn.
Tuyết Mai cùng thăm đứa bé xong, khỏi sân của con dâu, Tuyết Mai nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, Ngọc Văn mất mặt công tử Quốc công phủ, Quốc công phủ sẽ nhắm Ngọc Văn nữa chứ ạ?”
Trúc Lan hừ nhẹ một tiếng: “Giữa quyền lực và thể diện, Quốc công phủ sẽ từ bỏ .”
Tuyết Mai chút lo lắng: “Mềm , Quốc công phủ thể sẽ giở trò khác ? Sau Ngọc Văn vẫn là đừng ngoài nữa, để tướng công đến Hầu phủ dạy bọn chúng.”
Trúc Lan bật : “Đây là kinh thành, hơn nữa hạ nhân của Hầu phủ dễ mua chuộc .”
An ninh ở kinh thành hiện nay là nhất cả nước, đường ngay cả ăn xin cũng . Tuy đến mức đêm cần đóng cửa, nhưng cũng vô cùng an .
Tuyết Mai vẫn yên tâm. Trúc Lan vỗ vỗ tay con gái, khu vực đều là quan viên ở, Quốc công phủ dám càn.
Trúc Lan nhanh vài bước, bà xem cháu gái. Tại hôm nay bà đến thăm con trai của Khương Đốc? Vẫn là vì Cố Thăng hôm nay sẽ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1606-vong-tuong.html.]
Đến sảnh ngoài, một tấm bình phong ngăn cách nam nữ. Ngọc Văn lười biếng bò bàn, vẽ vời lệ, tóm là nghiêm túc.
Mà bên , ba tập trung tinh thần, Trúc Lan mà mấy cũng phát hiện.
Trúc Lan sang phía bên bình phong để xem cháu gái, nha đầu sắp ngủ gật đến nơi .
Tuyết Mai ánh mắt đầy bất đắc dĩ, hiệu cho bà tử thêm chút than lửa, đừng để cháu gái lạnh.
Ngọc Văn thấy động tĩnh, tỉnh táo : “Bà nội, cô cô.”
Trúc Lan xuống: “Con nghiêm túc.”
Ngọc Văn bất lực tấm bình phong. Nàng cũng , ai đến thì dượng sẽ đặt tấm bình phong lên, bên chỉ nàng nhàm chán. Qua tấm bình phong rõ bên đối diện, nàng càng chán càng buồn ngủ.
Động tĩnh bên cuối cùng cũng phiền đến bên . Minh Gia và An Hạnh hành lễ, Cố Thăng chút ngượng ngùng, cũng vội dậy.
Trúc Lan hiệu: “Các con cứ tiếp tục vẽ .”
Cố Thăng ngước mắt liếc qua tấm bình phong xuống, nhưng trong lòng thể tĩnh . Hôm nay ở giảng bài quả là một bất ngờ, thu hoạch nhiều. Ánh mắt dừng chén bàn, mấy cảm ơn An Hòa huyện chúa mà tìm cơ hội.
Cố Thăng cúi đầu, cảm thấy huyện chúa đối với gì khác biệt. Cho dù Kỷ Đức Minh gặng hỏi, cũng nảy sinh vọng tưởng. , là vọng tưởng. Hắn từ nhỏ cha mất, lúc đó nhà còn phân gia, ông bà nội bạc bẽo trực tiếp chia hai em ở riêng.
Đại ca lớn hơn 6 tuổi, cả như cha. Năm đó còn đỗ tú tài, đại ca lính. Hắn lúc nào cũng lo lắng cho đại ca, đặc biệt là khi triều đình liên tiếp hai trận đại chiến, ngày ngày sống trong hoảng sợ. Đại ca may mắn, may mắn sống sót, nhưng bất hạnh thương ở chân, khập khiễng.
Hắn đỗ tú tài, trong làng ít khắc . Mãi cho đến khi đại ca trở về, dám nảy sinh vọng tưởng.
Tại Hộ Bộ, Khâu Duyên kiêng dè : “Gần đây đến phủ bái phỏng ít.”
“Vì các chức vị còn trống của Hộ Bộ?”
Khâu Duyên: “Một dám đến bái phỏng ngài, cơ bản đều đến tìm .”
Chu Thư Nhân vuốt râu: “Kỳ thi Hội còn bắt đầu, bảng vàng cũng , ai nấy đều tỏ như đỗ đạt .”
Khâu Duyên đưa lên một ly : “Ai bảo ở kinh thành ít chỗ trống quá gì. Kỳ khảo hạch ba năm của các Thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện cũng sắp đến, vì tương lai của con cháu nên sốt sắng .”
Chu Thư Nhân nhấp một ngụm : “Ngài hứa hẹn gì đấy chứ?”
“Ta cũng dám.”
Ông thể tiến thêm một bước nữa. Có Chu Thư Nhân che chở, ông hy vọng thể về hưu ở Hộ Bộ, chứ gây chuyện lung tung.
Chu Thư Nhân thâm sâu : “Đến lúc đó sẽ đề khảo hạch, ngài cũng nghĩ vài đề . Chờ sang năm để những tâm tư tự thi thố, là nhờ bản lĩnh.”
Khâu Duyên bật : “Được, suy nghĩ kỹ mới .”
Chu Thư Nhân và Khâu Duyên chuyện một lúc, Cẩn Ngôn bước : “Đại nhân, hôm nay Vĩnh An Quốc công cung.”
Chu Thư Nhân bất ngờ: “Hoàng thượng triệu kiến?”
Cẩn Ngôn cúi đầu: “Không rõ, chỉ triệu kiến cung.”
Chu Thư Nhân híp mắt. Ông nghiêng về khả năng là do Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng sẽ chủ động gặp Vĩnh An Quốc công, thể diện Thái Thượng Hoàng sẽ cho.
Hoàng cung, Vĩnh An Quốc công đợi non nửa canh giờ. Từ lúc nhận thánh chỉ cung lòng nóng như lửa đốt, đến bây giờ trong lòng dâng lên từng trận lạnh, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Vĩnh An Quốc công cụp mắt xuống, trong lòng cân nhắc tại Hoàng thượng triệu kiến .