Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1605: Giúp ai
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:32:36
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng liếc mắt một cái: “Đừng lẩm bẩm, đây là kết quả mà khanh mong ?”
Chu Thư Nhân ngẩng đầu: “Lão thần thể gạt Hoàng thượng. Lão thần ngày hôm nay đều là nhờ hồng ân của Hoàng thượng, lão thần cũng vọng tưởng những thứ , chỉ là lão thần luôn tròn bổn phận, mà chịu buông tha cho lão thần!”
Hoàng thượng hiệu cho ông tiếp. Chu Thư Nhân : “Thần bậc thang cho khác leo lên, càng chán ghét việc liên lụy đến hôn sự của cháu gái thần, đồng thời thần cũng sợ.”
Thái tử liếc , Chu Hầu mà cũng lúc sợ hãi ?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: “Thần sợ kết rước kẻ vong ân bội nghĩa. Thần ngày hôm nay để áo cưới cho khác, thần sợ Chu Hầu phủ cuối cùng sẽ tan xương nát thịt.”
Hoàng thượng và Thái tử đều im lặng. Chu Thư Nhân đang ám chỉ Vĩnh An Quốc công phủ đáng tin, mượn đó để về , sợ qua cầu rút ván.
Trong thư phòng quá mức yên tĩnh, Trương công công mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vị Chu Hầu đúng là gan to thật!
Chu Thư Nhân một chút cũng sợ. Công lao của ông đủ nhiều, chỉ cần ông phạm pháp, hoàng thất tìm lý do gì để trách tội ông. Đến nước , ông cũng ngại bày tỏ chút lòng . Không sai, ông chính là sợ hãi, sợ hãi Chu Hầu phủ sẽ như mây khói thoảng qua.
Hoàng thượng: “Khanh vẫn luôn tròn bổn phận. Chỉ cần khanh hổ thẹn với triều đình, hổ thẹn với bá tánh, những điều khanh lo sợ sẽ xảy .”
Ánh mắt Chu Thư Nhân sâu thẳm, kết quả của thăm dò khiến ông hài lòng. “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng thượng đích đỡ ông dậy: “Trẫm và phụ hoàng tin tưởng khanh.”
Một trong lòng quốc gia, bá tánh, ngài rõ. Nếu những điều cân nhắc, Chu Thư Nhân đáng lẽ nhận nhiều hơn thế.
Chu Thư Nhân nhỏ giọng hỏi: “Nếu thần cùng Vĩnh An Quốc công cãi hoặc là đ.á.n.h , Hoàng thượng sẽ giúp ai?”
Thái tử: “??”
Hoàng thượng: “...Khanh đ.á.n.h thắng ?”
Chu Thư Nhân lòng trăm mối ngổn ngang, câu hỏi chút sai sai. là Vĩnh An Quốc công là võ tướng, nhưng ai quy định đ.á.n.h là tự tay? Biết rõ đ.á.n.h mà còn xông là kẻ ngốc. “Thần cao thủ do Hoàng thượng ban cho.”
Hoàng thượng: “…”
Chu Thư Nhân thâm sâu tiếp: “Thần nghĩ trong lòng Thái Thượng Hoàng vẫn luôn một cục tức nuốt trôi .”
Năm đó khi mới khai quốc, Thái Thượng Hoàng quả thực khó khăn, cục tức nhất định vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
Hoàng thượng: “…”
Thái tử: “…”
Chu Thư Nhân bẩm báo xong, vui vẻ hớn hở ngoài cung, khiến cho đội thị vệ tuần tra ngoái . Thị vệ thống lĩnh cũng quen Chu Thư Nhân, cố ý dừng : “Chu Hầu chuyện vui ạ?”
Chu Thư Nhân vuốt râu: “ là chuyện vui. Thống lĩnh vất vả .”
Thị vệ thống lĩnh : “Vậy phiền Hầu gia nữa.”
Đều là Hoàng thượng tin cậy, giữa họ xung đột lợi ích nên quan hệ vẫn khá .
Tại Chu Hầu phủ, Trúc Lan vợ chồng con gái lớn mà nên lời. “Các con cứ trốn tránh cũng là cách.”
Sáng sớm trốn đến đây, thật là chuyện gì .
Tuyết Mai dứt khoát: “Con gái nghĩ trốn vài ngày thì sẽ tướng công ý định thu nhận tử. Dù từ bỏ thì cũng sẽ đông như bây giờ.”
Khương Thăng đồng tình với ý kiến của vợ: “Mẹ, chúng con phiền .”
Trúc Lan xua tay: “Có gì mà phiền. Các con cũng cần ở với , về sân của nghỉ ngơi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1605-giup-ai.html.]
Hôm qua Tuyết Mai về nhà đối chiếu danh sách quà tặng đến hơn nửa đêm, bây giờ tinh thần đủ, bèn dậy về tiểu viện của nghỉ ngơi.
Vợ chồng Tuyết Mai , Thanh Tuyết liền : “Vinh Hầu và phu nhân mang theo thế tử đến ạ.”
Trúc Lan thoáng kinh ngạc: “Mau mời .”
Vợ chồng Vinh Ân Khanh bước , Trúc Lan Vinh An Hạnh: “Thằng bé đến thư viện, hai mang nó đến đây chuyện gì?”
Diêu Dao nghiêng đầu sang phu quân, Vinh Ân Khanh đẩy nhẹ con trai: “Ta vì An Hạnh mà tìm thầy dạy vẽ, An Hạnh chút năng khiếu về hội họa, hôm nay mặt dày đến cửa bái nhập môn hạ của Khương .”
Trúc Lan ngạc nhiên sự thẳng thắn của Vinh Ân Khanh, bao nhiêu năm nay cần khách sáo nữa. Bà vẫy tay hiệu An Hạnh tiến lên: “Thằng bé chớp mắt thành một tiểu thiếu niên .”
An Hạnh thường xuyên theo cha đến đây, đối với lão phu nhân kính trọng, vội hành lễ: “Lão phu nhân dạo vẫn khỏe chứ ạ?”
Trúc Lan: “Khỏe, khỏe.”
Đứa bé càng lớn càng giống Vinh Ân Khanh năm nào.
Vinh Ân Khanh mấy năm nay thường xuyên dạy dỗ trẻ mồ côi, dường như tìm thấy mục tiêu mới, con cũng tinh thần hơn . Cứ thế lên, hai cha con càng giống .
Diêu Dao con trai với ánh mắt dịu dàng, con trai từ nhỏ hiểu chuyện. Trong lòng nàng xót xa, nếu là nàng, con trai sẽ một tương lai hơn, chứ như bây giờ, những danh vọng đều dạy dỗ nó, tất cả là vì nhà họ Diêu thanh trừng.
Là con gái nhà họ Diêu, mang họ thì gánh cả đời.
Trúc Lan thích đứa trẻ An Hạnh , chỉ là nó quá ngoan ngoãn, chút kiêu ngạo nào của một công tử nhà quyền quý. “Hai đến đúng lúc lắm, vợ chồng Tuyết Mai đang ở trong phủ. Ta gọi Khương Thăng qua đây, nhưng , Khương Thăng nhận sẽ can thiệp.”
Vinh Ân Khanh cảm kích: “Người chịu mở lời giúp là đại ân ạ.”
Khương Thăng đến nhanh. Chàng quanh năm ở ngoài nên quen thuộc với Vinh An Hạnh, đứa trẻ quá yên tĩnh, ngày Tết cũng khiến chú ý nhiều. “Ta quả thực ý định thu nhận tử.”
Nói xong, thấy đáy mắt thiếu niên hiện lên vẻ thất vọng, : “ thể chỉ điểm. Ta đang dạy Minh Gia và Ngọc Văn, con cũng thể đến.”
Vinh An Hạnh vội hành lễ: “Cảm ơn .”
Vinh Ân Khanh cũng , đây là kết quả . “Phiền phức cho quá.”
Khương Thăng : “Không phiền phức, đều là cả.”
Thời gian trôi nhanh, những bái Khương Thăng thầy thấy ý định thu nhận tử, phần lớn đều từ bỏ ý định. Số ít còn từ bỏ, nhưng cũng ép uổng nữa, Khương Thăng cuối cùng cũng thể yên tâm vẽ tranh trong phủ.
Đầu đông năm nay tuyết rơi mấy trận lớn, đó thì trận tuyết lớn nào nữa. Năm nay phương Nam vẫn tuyết bay lất phất, nhiều như năm ngoái, đó là một chuyện .
Trúc Lan nhận thư nhà của Xương Liêm, trong thư việc ở Ninh Châu đều , còn kể cảnh trí ở hậu trạch nha phủ Ninh Châu , vân vân. Cuối cùng mới nhớ cha ở nhà, bất hiếu, nhiều năm thể về kinh vấn an, v.v.
Trúc Lan xong thư, trong lòng thấy khó chịu. Con trai thứ ba nhậm chức xa kinh nhiều năm, mấy đứa cháu Ngọc Nghi đều lớn cả , mà bà từng gặp con trai. Nghe nó để râu, cũng trông bộ dạng gì.
Thanh Tuyết thấy lão phu nhân tâm trạng vui: “Người như , Tam gia sẽ lo lắng đấy ạ.”
Trúc Lan thở dài: “Cũng bao nhiêu năm nữa nó mới thể về kinh, xa quá.”
Ở thời hiện đại máy bay, dành dụm vài ngày nghỉ là về . Ở thời cổ đại, Ninh Châu cách kinh thành quá xa, về khó. Là đầu một châu, càng thể rời !
Trúc Lan gửi bọn trẻ đến Ninh Châu, vợ chồng nó cũng nhớ con, nhưng đường sá xa xôi, nghĩ nghĩ đành thôi. trong lòng vẫn để một vết hằn.
Trước cửa nhà họ Khương, Cố Thăng xuống xe ngựa, một lúc mới tiến lên gõ cửa. Người gác cổng chủ tử dặn dò, vẫn luôn chờ sẵn, vội mở cửa: “Cố công tử đến , chủ tử nhà đang đợi ngài đấy!”
Cố Thăng ôm bức tranh trong lòng, định bước thì thấy tiếng gọi phía : “Cố , Cố .”
Cố Thăng mím môi đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng , Kỷ Đức Minh xuống xe, phía thêm một nữa bước xuống. Cố Thăng mày nhíu càng sâu!