Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1604: Kẻ phá đám

Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:32:35
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tai Trúc Lan thính, những lời càng để ý đến Cố Thăng hơn. Ngọc Văn đối với quá mức chú ý .

 

Cố Thăng nhận thấy ánh mắt của lão phu nhân, trong nháy mắt chút luống cuống, khuôn mặt xanh xao thoáng ửng hồng. Mãi cho đến khi xe ngựa của Hầu phủ rời , mới hồn.

 

Kỷ Đức Minh trong lòng như kiến bò, ghen tị đến phát điên. Ánh mắt lướt qua tờ ngân phiếu mỏng manh trong túi tiền của Cố Thăng, năm mươi lạng là con nhỏ. Bọn họ trúng cử đúng là phú thương địa phương tặng quà, còn bạc tài trợ, nhưng khi trúng cử giao thiệp nhiều, chi tiêu cũng lớn.

 

Kỷ Đức Minh sờ túi tiền của , bạc do phú thương quê nhà đưa tiêu gần hết, phần lớn dùng để mời khách giao du. Ở kinh thành cử nhân quá nhiều, nổi bật sẽ ai chú ý, ai tài trợ lôi kéo. Một tiểu thương nhân cũng dính dáng, cũng giữ gìn thanh danh.

 

Cố Thăng xoay định lên xe ngựa, Kỷ Đức Minh vội hỏi: “Ngươi quen An Hòa huyện chúa từ khi nào?”

 

Cố Thăng lạnh mặt: “Đừng hỏng thanh danh của huyện chúa, huyện chúa chỉ là cùng Chu công tử đến xem thôi.”

 

Kỷ Đức Minh ánh mắt dò xét, đùa như thật: “Cố thấy An Hòa huyện chúa thế nào?”

 

Sắc mặt Cố Thăng càng thêm khó coi: “Cẩn thận lời .”

 

Nói xoay lên xe ngựa, cũng mời Kỷ Đức Minh lên, trực tiếp bảo xa phu .

 

Trong xe ngựa của Hầu phủ, Trúc Lan bảo Ngọc Văn cùng xe với . Xe ngựa khỏi con phố náo nhiệt, Trúc Lan mới mở miệng hỏi: “Con giúp Cố công tử việc gì?”

 

Ngọc Văn hề che giấu: “Con bảo nha đầu tìm xe ngựa cho , còn giúp nâng giá mấy .”

 

Trúc Lan tranh của Cố Thăng bán giá năm mươi lạng. Bà đắn đo hỏi: “Con đối với chút khác biệt.”

 

Ngọc Văn cong cong khóe mắt: “Vì trai mà.”

 

Trúc Lan: “…”

 

nào con nấy.

 

Tan triều, Chu Thư Nhân giục xe ngựa nhanh về nhà. Về đến nhà, còn phòng cất tiếng : “Mau cho xem bức tranh đoạt giải nhất nào.”

 

Khương Thăng thấy nhạc phụ , vội dậy: “Cha.”

 

Chu Thư Nhân trực tiếp lướt qua Khương Thăng, đến bàn xem tranh. “Đợi tìm sư phụ biểu , mời đến thưởng tranh.”

 

Trúc Lan vạch trần tâm tư của Thư Nhân: “Ông là khoe khoang thì .”

 

Chu Thư Nhân phủ nhận: “Ha ha, đúng, chính là khoe khoang.”

 

Con rể thật phấn đấu, hôm nay mang cho ông mặt mũi lớn, đặc biệt là câu “ vu khống nhạc phụ của truyền khắp nơi.

 

Trúc Lan bật : “Ông quần áo , đang chờ ông về ăn cơm đấy.”

 

Chu Thư Nhân đầu với Khương Thăng: “Tối nay mấy cha con uống vài chén cho .”

 

Chu lão đại bật , cha mới chú ý đến mấy em họ, nhưng cũng ghen tị, hôm nay là ngày vui của em rể.

 

Xương Nghĩa về sớm hơn một chút, quần áo, : “Mấy vị đồng liêu ở Lễ Bộ còn hỏi em rể nhận học trò . Ta vì trốn họ nên mới về nhà , ngưỡng cửa nhà em rể chắc sẽ dẫm nát mất.”

 

Khương Thăng về nhà, trực tiếp theo nhạc mẫu về Hầu phủ. “Con nhận học trò.”

 

Xương Nghĩa: “Em trong lòng nghĩ thì cứ , cha ở đây ai thể ép em nhận học trò.”

 

Khương Thăng càng trải nghiệm nhiều càng một nhạc phụ quan trọng đến mức nào. Chàng thể tùy tâm sở d.ụ.c vẽ tranh, tất cả đều nhờ nhạc phụ. “Nhị ca, em hiểu .”

 

Xương Nghĩa chuyển giọng: “Rảnh rỗi cũng vẽ giúp một bức nhé.”

 

Khương Thăng: “!!”

 

Bữa cơm tối náo nhiệt, cả gia đình sum họp. Nhà đông chủ tử, ba bàn mới hết.

 

Khương Thăng ở bàn hỏi mấy đứa cháu Minh Thụy học vẽ với . Minh Thụy đầu lắc đầu: “Dượng, con tĩnh tâm .”

 

Minh Huy cũng lắc đầu: “Con thích náo nhiệt hơn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1604-ke-pha-dam.html.]

Minh Gia nghĩ một lúc: “Dượng, con theo dượng học.”

 

Cậu bé cũng chút năng khiếu về hội họa, học vì nổi danh mà là để rèn luyện tâm tính.

 

Mấy đứa nhỏ còn đều lắc đầu, đặc biệt là Minh Tĩnh lắc như trống bỏi.

 

Ngọc Văn xong giơ tay lên: “Dượng, cũng chỉ điểm cho con với ạ?”

 

Trong phòng yên tĩnh , khoa trương nhất là vợ chồng Xương Trí. Xương Trí ngẩn , con gái thiên phú về sách, nhưng đối với cầm kỳ thư họa mấy để tâm, hôm nay chủ động học vẽ.

 

Tô Huyên nghĩ đến Cố công tử cũng là một vẽ, tim khẽ run lên. Bà nghĩ thế nào cũng thấy động cơ của con gái hề trong sáng!

 

Trúc Lan cũng lòng trăm mối ngổn ngang, cháu gái đối với thứ hứng thú thì để tâm, cũng lười biếng.

 

Khương Thăng một lúc lâu mới hồn: “Con học tự nhiên là .”

 

Ngọc Văn gật gật đầu: “Vậy con cùng ca ca phiền dượng.”

 

“Không phiền, phiền.”

 

Một bữa cơm kết thúc, đều tản . Chu Thư Nhân mới cùng vợ chuyện Quốc công mời uống . “Ta cố ý , chính là để Hầu phủ và Quốc công phủ bất hòa, đây cũng là điều Hoàng thượng thấy.”

 

Trúc Lan vui vẻ: “Quốc công nhất định ngờ ông sẽ .”

 

Chu Thư Nhân vuốt râu: “Bà thấy sắc mặt âm trầm của Quốc công , nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , trúng đao .”

 

Trúc Lan: “Ta nghĩ Vĩnh An Quốc công phủ sẽ từ bỏ .”

 

“Bà sợ họ dùng thủ đoạn?”

 

Trúc Lan : “Hôm nay Tứ hoàng tử gọi An Hòa là biểu tỷ.”

 

Chu Thư Nhân: “…”

 

Đây là thêm phiền ? là kẻ phá đám!

 

Trúc Lan vỗ vai Thư Nhân an ủi: “Hôm nay Trác Cổ Du về sẽ thuật lời , hoàng thất càng coi trọng Hầu phủ, Vĩnh An Quốc công phủ sẽ càng từ bỏ.”

 

Chu Thư Nhân chút hối hận: “Sớm cùng Quốc công cãi một trận.”

 

Ông chút phiền muộn, thái độ của mấy Vương phủ đều rõ ràng, tiểu thư của Vĩnh An Quốc công phủ đừng hòng liên quan gì đến Vương phủ. Các nhà tước vị khác, theo sự đổi của hoàng quyền, quyền lực thu hồi thì cũng dần suy tàn. Chỉ nhà giống như ngọn đèn pha, sáng chói đến mức .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Trúc Lan: “Ngọc Văn là thích ở nhà, nó khỏi phủ thì họ tính kế .”

 

Còn về Tô Huyên, cô dễ lừa. Một cô nhi chỉ bình an lớn lên mà còn giữ gia nghiệp, tâm cơ thủ đoạn ai mà tin?

 

Ngày hôm lâm triều, Chu Thư Nhân đáp lời chúc mừng của . Đại con rể vốn chút danh tiếng giờ nổi danh. Các đại thần trong triều trọng danh nhất, đối với các bậc đại sư càng tâng bốc. Tuy đại con rể đến mức đó, nhưng các đại thần trong triều đều mắt, chỉ cần giữ vững bản tâm, sớm muộn gì cũng thành đại sự.

 

Lý Chiêu và những khác ỷ quen một chút: “Ta ngài cất giữ ít tranh của con rể, thời gian lấy cho chúng thưởng thức với.”

 

Chu Thư Nhân đến mắt híp : “Không dám, dám, đợi đến ngày nghỉ sẽ mời các vị đến thưởng thức.”

 

Nói xong, Chu Thư Nhân mời Tề Vương và những khác. Lúc cần quảng bá thì vẫn quảng bá, sự công nhận của Tề Vương và những khác, danh tiếng của Khương Thăng sẽ vững chắc.

 

Tề Vương và Sở Vương bật , cũng bằng lòng nể mặt: “Đến lúc đó nhất định sẽ đến.”

 

Chu Thư Nhân cảm tạ, đó theo tiểu công công chính điện.

 

Chu Thư Nhân bước thư phòng của chính điện, kịp hành lễ, Hoàng thượng mở miệng : “Nghe khanh cùng Vĩnh An Quốc công cãi ?”

 

“Cãi ?”

 

Hoàng thượng đặt bút xuống: “Đừng giả vờ hồ đồ, ở lâu khanh và Vĩnh An Quốc công phủ gây gổ vui, truyền khắp kinh thành .”

 

Chu Thư Nhân lẩm bẩm: “Đây là đều đang chằm chằm lão thần mà!”

 

 

Loading...