Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1601: Thi ân

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:22:03
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan từng xem một , cuộc thi của họa lâu thực chất là một chiêu trò quảng cáo. Họa lâu tự nuôi ít họa sĩ, một cuộc thi thể giúp họa sĩ của họ nổi danh, tranh của họa sĩ cũng vì thế mà tăng giá trị. Nếu tạo một vị đại gia, họa lâu chỉ danh tiếng mà tiền bạc cũng chảy như nước.

 

Nói trắng , tất cả đều là chiêu trò để kiếm tiền. Kể cả họa sĩ do bồi dưỡng đạt thứ hạng cao, một cuộc thi cũng giúp quảng bá cho họa lâu, huống chi mỗi thi đấu kết thúc đều sẽ buổi đấu giá các tác phẩm. Tóm , họa lâu bao giờ lỗ.

 

Chu Thư Nhân về phía Khương Thăng: “Con từng nghĩ đến việc tranh của con vốn săn đón, nếu đạt thứ hạng cao thì danh tiếng của con sẽ ?”

 

Khương Thăng dĩ nhiên nghĩ tới, sớm còn là một ngây thơ hiểu sự đời. “Cha, con rể từ chối mấy , bên ngoài những lời về con rể. Con rể nghiên cứu mấy năm, con rể tự tin bản . Con rể vì ngài và vì chính mà chứng minh thực lực.”

 

Chu Thư Nhân xong những lời còn hiểu. Đây là Khương Thăng ngày hôm nay là nhờ ông. Tuy rằng một phần nguyên nhân, nhưng tranh của Khương Thăng săn đón, trời đất chứng giám, đó là do bản lĩnh thực sự của .

 

Chu Thư Nhân thấy con rể vẻ mặt tự tin, sự tự tin đến từ tài năng và nỗ lực. “Được, xem con thế nào để chứng minh.”

 

Trúc Lan hề lo lắng, bà là tiếng nhất về hội họa, tranh của con rể hề vẻ cứng nhắc của thợ vẽ, mà thực sự linh khí mười phần.

 

Vợ chồng Khương Thăng ở ăn cơm tối. Lúc họ sắp , Chu Thư Nhân đột nhiên mở miệng: “Bức tranh thi đấu bán. Khụ khụ, nếu là để chứng minh cho con và cho , thì bức tranh nên tặng cho .”

 

Khương Thăng: “…”

 

Chàng còn định tự cất giữ!

 

Rất nhanh đến lễ tắm ba ngày của cháu ngoại nhà họ Khương. Đứa bé thể yếu ớt, thời tiết lạnh nên tổ chức lễ tắm ba ngày, bên Trúc Lan chỉ gửi quà đến.

 

Sau lễ tắm ba ngày, Tuyết Mai đến nhà. “Mẹ, con đổi một căn nhà khác.”

 

Trúc Lan: “Sao đột nhiên đổi nhà?”

 

Tuyết Mai : “Nhà hiện tại vẫn nhỏ, nên con đổi một căn lớn hơn.”

 

Trúc Lan sự tùy ý trong lời của con gái, xem con rể bây giờ thực sự tiền. “Con giúp con tìm ?”

 

Tuyết Mai gật đầu: “Những căn nhà con tìm đều lớn lắm, nên nhờ tìm giúp một căn.”

 

Trúc Lan thầm tính toán, nhà lớn hơn một chút thì đúng là , nhưng nhà ở những con phố của kinh thành thì thực sự sẵn. Cũng chủ, mà là nhà của các thế gia để dành cho việc phân gia .

 

Trúc Lan mấy năm nay cũng mua mấy căn, cũng là để chuẩn cho việc phân gia .

 

Trúc Lan gọi Lý thị đến: “Để chị dâu cả của con dẫn con xem.”

 

Tuyết Mai vui vẻ: “Cảm ơn .”

 

Tuyết Mai bao lâu thì Xương Trung trở về. Trúc Lan nhướng mày: “Con ?”

 

Xương Trung nhận lấy áo choàng: “Con thăm một bạn.”

 

Trúc Lan: “Có chuyện gì ?”

 

Xương Trung gật đầu: “Chính là Cố Thăng . Hắn cảm lạnh, bệnh mãi khỏi, con liền tìm đại phu nhà qua xem giúp. Vừa xem mới tại Cố Thăng mãi khỏi, nguyên nhân là do phương t.h.u.ố.c của đại phu , d.ư.ợ.c lượng quá nhẹ, tác dụng.”

 

Trúc Lan bừng tỉnh: “Chắc là do khó nên nhiễm lạnh.”

 

Xương Trung kinh ngạc: “Mẹ, cũng ?”

 

Trúc Lan kể những gì : “Cố ý khó , danh tiếng mà ai che chở nên nhắm .”

 

Xương Trung thở dài: “Cho nên phương t.h.u.ố.c uống mới chữa bệnh.”

 

“Đôi khi nên khiêm tốn vẫn là hơn.”

 

Xương Trung đối với những chuyện mờ ám ở kinh thành rõ ràng. “Mẹ, xem là ai ?”

 

Trúc Lan hỏi : “Con nghĩ là ai?”

 

Xương Trung lấy một quả táo c.ắ.n một miếng: “Con nghĩ là nhiều lắm. Phủ Vĩnh An Quốc công là một, Trác Cổ Du thắng Cố công tử trong cuộc tranh luận, Quốc công phủ danh tiếng, rõ ràng Cố Thăng cản đường. Nhà họ Đỗ cũng là một, còn ít khác nữa!”

 

Những kẻ lòng mang đố kỵ thật đáng sợ, sự đố kỵ sẽ mất trí, bao nhiêu vì ghen ghét mà hãm hại khác?

 

Trúc Lan khó Cố Thăng chính là nhà họ Đỗ. “Con quen Đỗ công tử ?”

 

Xương Trung: “Hắn mấy kết giao với con, nhưng con để ý. Người trong giới học trò hàn vi duyên, gần đây kết giao với ít , còn tài trợ cho mấy vị học trò hàn vi nữa.”

 

Trúc Lan ngạc nhiên: “Còn nhiều chuyện như ?”

 

Xương Trung ăn táo vui vẻ: “Còn Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng ít hành động.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1601-thi-an.html.]

Lúc , gã sai vặt của Xương Trung bẩm báo, cúi đầu báo cáo: “Công tử bao lâu, Quốc công phủ liền mang đại phu đến cửa. Tiểu nhân đợi thêm một lúc, Lưu gia cũng phái đến.”

 

Xương Trung hiệu cho gã sai vặt lui xuống: “Đây là thi ân ? là cao tay hơn việc trừ khử.”

 

Trúc Lan bật : “Còn con hớt tay .”

 

Xương Trung cao hứng: “Tính kế nhiều đến cũng bằng lòng thành.”

 

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đến ngày thi đấu của họa lâu. Năm nay náo nhiệt hơn năm, tất cả là nhờ các cử nhân kinh thi.

 

Hôm nay họa lâu vô cùng đông , để tiếp đãi khách, tất cả những nơi thể dùng đều mở .

 

Trúc Lan xem náo nhiệt, một bộ thường phục. Bà hẹn Đào thị cùng , Tuyết Mai cũng theo.

 

Lũ trẻ thì cần Trúc Lan quản, chúng tự đặt chỗ riêng.

 

Trúc Lan và Đào thị đến sớm, một gian phòng riêng. Gian phòng lớn lắm, ngăn cách .

 

Đào thị qua phía : “Hôm nay cùng bà, sẽ tham gia cái náo nhiệt .”

 

Trúc Lan: “Đây mới là niềm vui cuộc sống.”

 

Như thế mới gọi là hòa cuộc sống, ở đây diễn viên quần chúng, mỗi đều là thật, thật náo nhiệt.

 

Đào thị bật : “ hưởng thụ cũng thời gian, chuyện trong tộc quá nhiều.”

 

“Làm Tông phụ dễ dàng.”

 

Đào thị đồng tình nhưng cũng cam lòng, đây là phận, bà dù bận rộn cũng hề ghét bỏ.

 

Trúc Lan qua tấm mành tre, cộng thêm tiếng ồn ào, mấy vị công tử nổi danh gần đây đến.

 

Đào thị thấy công tử của Quốc công phủ: “Trước đây thật đúng là xem thường .”

 

“Lần xem mắt Uông tiểu thư thành ?”

 

Đào thị : “Thành , là họ hàng quá năm đời trong tộc, trong tộc cũng là năng lực, chuẩn đính hôn , là con trai trưởng của Công Bộ lang trung.”

 

Trúc Lan: “Chúc mừng.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Trong lúc chuyện, hôm nay thật sự náo nhiệt, Trúc Lan thấy Tứ hoàng tử, còn thấy ít nữ quyến.

 

Xương Trung thấy Ngọc Văn, nhưng Tứ hoàng tử thấy, gọi lớn: “Biểu tỷ, bên chỗ rộng rãi.”

 

Ngọc Văn: “…Tứ hoàng tử?”

 

Tứ hoàng tử gật đầu: “Biểu tỷ.”

 

Xương Trung: “…”

 

Hình như vai vế của lớn hơn thì ?

 

Tứ hoàng tử vô cùng nhiệt tình, thế là Ngọc Điệp và mấy khác đành qua. Liễu Nguyên Bác và Vu Càng cũng đến, hai liếc , đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương!

 

Ngọc Văn xuống mà lòng trăm mối ngổn ngang: “Tứ hoàng tử vẫn nên gọi là An Hòa thì hơn.”

 

Đừng gọi biểu tỷ nữa, nàng thật biểu tỷ của ai cả. Nói đến thì Ôn Linh mới là biểu tỷ chính thức của Tứ hoàng tử. Nghĩ , nàng ý tìm Ôn Linh một cách kỳ quặc.

 

Sau đó liền bắt gặp ánh mắt nén giận của Ôn Linh ở cách đó xa!

 

Ngọc Văn đầu chỉ về phía Ôn Linh: “Tứ hoàng tử, biểu tỷ của ngài ở đằng .”

 

Tứ hoàng tử dĩ nhiên thấy , còn vẫy tay một cái, thôi!

 

Ôn Linh: “…”

 

Tức c.h.ế.t !

 

Ngọc Văn xuống xuống lầu, những dự thi qua vòng đầu tiên và bàn, sàng lọc còn 50 . Ngọc Văn liếc mắt một cái liền thấy Cố công tử, nhỏ giọng hỏi tiểu thúc: “Cố công tử bệnh ?”

 

Xương Trung: “??”

 

Cháu gái quan tâm đến chuyện gì ? Đầu tiên là giúp giải vây, bây giờ còn Cố Thăng bệnh!!

 

 

Loading...