Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1600: Đẹp

Cập nhật lúc: 2025-10-10 05:11:38
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Văn gọi dừng xe. Tô Huyên đang nhắm mắt cũng mở , nghi hoặc hỏi: “Sao dừng xe?”

 

Ngoài trời tuyết đang rơi, rơi nửa canh giờ. Ngọc Văn chằm chằm lớp tuyết vai đàn ông, rõ ràng đây một lúc lâu. Nàng gọi một gã sai vặt đến: “Ngươi qua đó hỏi xem vị công tử cửa phủ?”

 

Gã sai vặt chút ngơ ngác, đầu Tứ thái thái vẻ mặt đầy nghi vấn. Thấy Tứ thái thái gật đầu, mới vén rèm xe ngựa lên .

 

Tô Huyên qua ô cửa kính ngoài, thấp giọng hỏi: “Con quen ?”

 

Ngọc Văn: “Lần lâu cùng bà nội gặp qua. Vị chính là Cố công tử tranh tài cao thấp với Trác Cổ Du.”

 

Lúc Tô Huyên rõ mặt đàn ông, sắc mặt chút tái xanh, cóng hồi lâu. Bà con gái đang tha thiết ngóng ngoài mà giật .

 

Cố Thăng ôm bức tranh trong lòng mà vẫn thấy ấm. Hắn nỡ mua một chiếc áo choàng dày, dù mặc áo bông nhưng chờ lâu lạnh thấu xương.

 

Gã sai vặt tiến lên: “Công tử đang đợi ?”

 

Cố Thăng hồn: “Ừ.”

 

Gã sai vặt ngước tòa nhà mặt: “Tiểu nhân thấy công tử đợi lâu , ngài cứ chờ thế là cách, để tiểu nhân gọi giúp ngài.”

 

Bọn hạ nhân như là hiểu ngay sự tình bên trong, rõ ràng là đang cố tình khó vị công tử . Hắn chẳng sợ gì cả.

 

Cố Thăng vội đưa tay : “Không cần phiền phức , đến để giao tranh.”

 

Gã sai vặt vờ như thấy, nhanh hai bước đến gõ cửa lớn. Người gác cổng sớm dỏng tai ngóng động tĩnh bên trong, tiếng gõ cửa liền mở một khe nhỏ, còn kịp hỏi là ai.

 

Gã sai vặt : “Ta là hạ nhân của Chu Hầu phủ, quen vị công tử ngoài cửa. Chủ tử nhà bảo hỏi một chút, vì để công tử rét mướt ngoài cổng thế , công tử đắc tội gì với trong phủ ?”

 

Người gác cổng lưng toát mồ hôi lạnh: “Tiểu nhân, tiểu nhân thông báo ngay.”

 

Gã sai vặt đợi gác cổng , mới gật đầu với Cố công tử phía , đó nhanh chân chạy về xe ngựa. Gã sai vặt thuật y hệt lời . Chẳng trách gã sai vặt nhà giàu ai cũng tinh ranh như quỷ.

 

Ngọc Văn hiệu cho nha đầu thưởng cho : “Làm lắm.”

 

Gã sai vặt một hạt đậu vàng, mừng kể xiết. Chủ tử Tứ phòng của bọn họ là hào phóng nhất, bao nhiêu việc ở Chu Hầu phủ. Giữa các chủ tử tranh đấu, đám hạ nhân như họ cũng lo lắng đến tính mạng, sống tự tại. Làm còn thể chuộc , ai mà hâm mộ họ chứ.

 

Trước cửa phủ họ Đỗ, Đỗ công tử áy náy : “Hạ nhân trong nhà thấy nghỉ ngơi nên dám gọi, để Cố đợi lâu.”

 

Cố Thăng thông minh, mặt biểu lộ gì: “Là do tính đúng giờ.”

 

Đỗ công tử đưa túi tiền trong tay lên, một tay cầm tranh, tiếp: “Cố chịu lạnh cũng là vì , đây là hai mươi lạng, mười lạng là tiền tranh, mười lạng còn bồi tội.”

 

Cố Thăng nhanh chóng nhận lấy: “Trời còn sớm, Cố mỗ xin về.”

 

Đỗ công tử gật đầu, chiếc xe ngựa của Hầu phủ ở xa xa, hít một thật sâu mỉm đóng cửa phủ .

 

Cố Thăng nắm chặt bạc, nhanh chóng chạy đến xe ngựa của Hầu phủ. Hắn tưởng là Chu công tử, vội hành lễ cảm tạ: “Hôm nay đa tạ Chu công tử.”

 

Ngọc Văn liền vén rèm xe lên: “Cố công tử, trong xe tiểu thúc của .”

 

Cố Thăng trợn tròn mắt, một lúc lâu mới hồn, dè dặt gọi: “An Hòa huyện chúa?”

 

Ngọc Văn nhướng mày: “Ngươi ?”

 

Cố Thăng cúi đầu dám : “Vâng, tại hạ về huyện chúa.”

 

Hôm nay là tiệc ở phủ Vĩnh An Quốc công, qua, đoán một cái là ngay huyện chúa.

 

Ngọc Văn buông rèm xe xuống: “Đi thôi.”

 

Cố Thăng đợi xe ngựa xa mới từ từ ngẩng đầu, siết chặt túi tiền trong tay. Vừa là An Hòa huyện chúa ? Nhớ chiếc áo choàng đỏ rực, thiếu nữ đeo trang sức hồng ngọc, chỉ nghĩ đến một từ: chói mắt!

 

Tại chủ viện của Chu Hầu phủ, Trúc Lan cẩn thận Ngọc Văn, quả quyết hỏi: “Ngọc Văn vui ?”

 

Đôi mắt Ngọc Văn sáng lấp lánh: “Bà nội, bà còn nhớ hai vị công tử tuấn tú ở lâu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1600-dep.html.]

 

“Nhớ chứ.”

 

Ngọc Văn: “Hôm nay con gặp Cố Thăng công tử, gần càng hơn, mặt như ngọc, đúng là một bậc quân tử khiêm nhường.”

 

Trúc Lan: “??”

 

Tô Huyên thấy chồng , liền kể sự việc: “Vị Cố công tử khó, nha đầu tay giúp đỡ.”

 

Trúc Lan thoáng chốc vô cùng hối hận vì đến Quốc công phủ, bỏ lỡ ít chuyện . Bà thăm dò hỏi cháu gái: “Con thấy ?”

 

Ngọc Văn thấy bà nội và đều căng thẳng , bèn tủm tỉm: “Anh trai.”

 

Trúc Lan: “…”

 

Tô Huyên: “…”

 

Tại cảm giác quen thuộc thế ? Bà chợt nhớ bản ngày xưa, chính cũng từng bất chấp lễ giáo mà theo đuổi phu quân!

 

Trúc Lan ho nhẹ một tiếng: “Con còn nhỏ.”

 

Vóc dáng của nha đầu giống Tô Huyên, cao ráo trông như mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng thực tế tuổi còn nhỏ.

 

Ngọc Văn đảo mắt: “Hai năm nữa là con cập kê , nhỏ nữa .”

 

Trúc Lan: “…”

 

Thời xưa đính hôn sớm, thành cũng sớm!

 

Tô Huyên khoanh tay ngực: “Con đừng trêu nữa.”

 

Ngọc Văn ha hả: “Mẹ, con trêu thôi. Con đính hôn sớm , đợi khi cập kê hẵng .”

 

Ngọc Văn thực sự cảm thấy còn nhỏ, tuy nhiều để mắt đến nàng, nhưng nàng thật sự đính hôn, nàng chỉ đơn thuần là thưởng thức cái mà thôi.

 

Buổi tối, vợ chồng Khương Thăng đến. Tuyết Mai kể việc xử lý hạ nhân, những kẻ tớ ức h.i.ế.p chủ nhân đều bán . Tuyết Mai tức đến đau cả ngực: “Mẹ, con còn tìm thấy bạc tham ô trong phòng của chúng nữa!”

 

Chu Thư Nhân hừ một tiếng, Tuyết Mai lập tức im bặt. Nàng sợ cha, Khương Thăng cũng rụt cổ , vẻ mặt lạnh lùng của nhạc phụ thật đáng sợ.

 

Chu Thư Nhân: “Bạc tham ô nên giao cho quan phủ. Hôm nay thể tham ô bạc, ngày mai thể mua chuộc để hãm hại chủ tử.”

 

Tuyết Mai từng thấy máu, cuối cùng vẫn mềm lòng, cúi đầu : “Cha, bán ạ.”

 

Chu Thư Nhân lườm Khương Thăng một cái, Khương Thăng oan c.h.ế.t, nhưng cũng chỉ thể chịu đựng.

 

Trúc Lan hỏi: “Con bán hơn nửa hạ nhân, trong nhà đủ dùng ?”

 

Tuyết Mai len lén liếc cha một cái, thấy cha mới ngẩng đầu lên: “Mẹ, con nhờ Thanh Tuyết bên cạnh giúp con chọn hạ nhân.”

 

Nói còn liếc Thanh Tuyết.

 

Trúc Lan: “Cũng , để nó giúp con sáng mắt .”

 

Chu Thư Nhân mở miệng, với Khương Thăng: “Dạo con cũng đừng khỏi kinh thành.”

 

Khương Thăng đáp lời: “Ngài thì một hai năm tới con rể cũng định rời kinh ạ.”

 

Thứ nhất là du ngoạn mấy năm, cần thời gian để từ từ tiêu hóa những gì học . Thứ hai là trong nhà xảy chuyện lớn như , cũng yên tâm.

 

Chu Thư Nhân ừ một tiếng: “Ta nhạc mẫu con , con định tham gia cuộc thi do họa lâu tổ chức ?”

 

Khương Thăng gãi mũi: “ chuyện . Trước đây họ cũng từng mời con rể, nhưng con rể đều từ chối. Lần từ chối nữa, nên đành nhận lời.”

 

Chu Thư Nhân nhiều về các họa lâu ở kinh thành, bèn sang vợ.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Trúc Lan là khách quen của họa lâu nên hiểu rõ: “Họa lâu ở kinh thành năm nào cũng tổ chức thi đấu, chỉ cần là học vẽ đều thể tham gia. Giám khảo mời đều là các vị đại gia, công bằng.”

Loading...