Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1599: Ấn tượng khắc sâu

Cập nhật lúc: 2025-10-10 05:11:37
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ai tin mới là kẻ ngốc, Hình Bộ chuyện rảnh rỗi. “Ngài đến thật, mới lấy ngon từ nhà đến đây.”

 

“Xem vận may của cũng tệ.”

 

Trong phòng Chu Thư Nhân lúc nào cũng nước sôi, chẳng mấy chốc pha xong . Ông cũng hỏi Hình Bộ Thượng thư đến đây việc gì, hai cứ thế trò chuyện phiếm.

 

Hình Bộ Thượng thư uống cạn chén , trong lòng thầm mắng một tiếng. Nếu ông mở lời, vị chắc chắn sẽ chủ động hỏi. “Ta Hộ Bộ còn trống năm sáu chức quan?”

 

Chu Thư Nhân ngước mắt lên: “Trong nhà ngài con cháu cần sắp xếp ?”

 

Hình Bộ Thượng thư nếu thẳng, vị sẽ chẳng đáp lời. “Nhà ba cô con gái, phu quân của con gái út là Thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện, sắp đến kỳ khảo hạch ba năm . Ta suy tính , nên mới đến chỗ ngài uống đây.”

 

Chu Thư Nhân chợt nhớ : “Lần ngài cũng chọn một rể xuất hàn vi cho con gái.”

 

Hình Bộ Thượng thư vuốt râu: “Phải, ngài quản lý Hộ Bộ nghiêm, ngài cứ yên tâm, con rể của cũng là thực học.”

 

Chu Thư Nhân nhấp một ngụm : “Ngài kinh thành? Không nhậm chức ở ngoài?”

 

Hình Bộ Thượng thư lắc đầu: “Bổ nhiệm nơi khác, bao nhiêu năm mới thể về. Cứ để ở kinh thành, ngay mí mắt vẫn hơn.”

 

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, nhậm chức bên ngoài đều mong về kinh, một là dựa bản lĩnh của , hai là nhờ vận động. Hình Bộ Thượng thư rõ ràng lãng phí quá nhiều công sức cho con rể, hơn nữa quan ở ngoài quá nhiều rủi ro, đáng để đ.á.n.h cược.

 

Hình Bộ Thượng thư : “Con trai thứ ba của ngài ở ngoài nhiều năm, nay là Tri phủ Ninh Châu, tính cũng nhiều năm về kinh.”

 

Chu Thư Nhân thở dài: “ , quan xa nhà bất do kỷ. Nếu nó ở gần thì còn thể về thăm, đằng quá xa xôi.”

 

Hoàng thượng yêu cầu con trai ông bám rễ ở phương Nam, xem con trai thứ ba về kinh bẩm báo công việc còn đợi lâu.

 

Hình Bộ Thượng thư vẫn ngưỡng mộ, con trai thứ ba của Chu Hầu mới ngoài ba mươi tuổi. “Hầu gia, đề nghị của thì ?”

 

Chu Thư Nhân vuốt ve chén : “Ngài cũng ít đang nhòm ngó mấy chức vị đó, đều từ chối cả. Ngài đích đến đây, sẽ dặn dò con trai thứ tư của để ý nhiều hơn, đó chờ kết quả khảo hạch.”

 

Hình Bộ Thượng thư lòng sáng tỏ: “Ra ngoài thế nào .”

 

Chu Thư Nhân cùng ông cụng chén. Hình Bộ Thượng thư nhắc đến kỳ thi Hội năm : “Kinh thành dạo náo nhiệt lắm, mấy vị cử nhân thi nổi danh, bảng vàng năm xem nhiều điều đáng mong đợi.”

 

Chu Thư Nhân , Hình Bộ Thượng thư nhàn nhã như , cũng bởi vì trong nhà ai tham gia ứng thí.

 

Tại phủ Vĩnh An Quốc công, Ngọc Văn phong hào, những địa vị thấp hơn đều hành lễ với nàng. Nàng một vòng chào hỏi các bậc trưởng bối mới đến nơi ở của các vị tiểu thư.

 

Lâm Hi là quận chúa nên tới, trong các tiểu thư, nàng là duy nhất phong hào, vì lúc ai cũng đến chào nàng.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Ngọc Văn tùy ý xuống một chỗ, với : “Các vị cứ tự nhiên.”

 

Sắc mặt Ôn Linh và tiểu thư nhà họ Thích vô cùng khó coi, nhưng khó coi thì gì, ai bảo Ngọc Văn phong hào cơ chứ.

 

Ngọc Văn thích cái vẻ ghen ghét mà của Ôn Linh. Nàng liếc qua cách ăn mặc của Ôn Linh, giống vẻ rực rỡ của , vị trang điểm trông thật đáng thương. Nhớ tiếng kêu kinh ngạc của Ôn Linh ở lâu, nàng thầm suy đoán, xem trong lòng .

 

Ngọc Lộ dẫn theo các tiểu thư trong tộc đến: “Hôm nay mới mặc đồ đỏ đến .”

 

Trước nha đầu lười hết chỗ , ít khi trang điểm, đặc biệt là trang điểm rực rỡ như thế .

 

Uông tiểu thư càng ngẩn ngơ, dè dặt gọi: “An Hòa huyện chúa?”

 

Ngọc Văn : “Ngồi .”

 

Uông tiểu thư chút cách ăn mặc của huyện chúa cho choáng ngợp, nhưng thấy nàng khó gần thì . “Đa tạ huyện chúa.”

 

Cử chỉ vô cùng đúng mực.

 

Tiểu thư con vợ cả của phủ Vĩnh An Quốc công, Trác Á, lúc mới hồn. Vì là chủ nhà, nàng đặc biệt trang điểm, nhưng khi thấy An Hòa huyện chúa vẫn chút tự nhiên. “An Hòa huyện chúa, là Trác Á.”

 

Ngọc Văn: “Chào ngươi.”

 

Vị tiểu thư con vợ cả của Quốc công phủ năm nay mười bốn tuổi, là em gái cùng với Trác Cổ Du. Trước đây nàng ít khi ngoài, nhưng lẽ hôm nay sẽ còn giữ trong phủ nữa.

 

Trác Á vẫn luôn vây quanh tâng bốc, giờ thấy giọng điệu nhàn nhạt , nụ cứng . nghĩ đến lời dặn của , nàng nhiệt tình : “Vườn trong Quốc công phủ mấy năm mới sửa sang , đêm qua tuyết rơi, huyện chúa thưởng tuyết ?”

 

Ngọc Văn: “…”

 

Không, nàng chỉ yên một chỗ cho đến khi yến tiệc kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1599-an-tuong-khac-sau.html.]

 

Ngọc Lộ xoắn khăn tay định mở miệng, Uông tiểu thư càng dám lên tiếng.

 

Trác Á: “Huyện chúa?”

 

Ngọc Văn ho một tiếng: “Ở trong phòng hát uống hơn ?”

 

Trác Á ngẩn : “Cũng .”

 

“Nếu , thích ở trong phòng hơn. Trác tiểu thư nếu thưởng tuyết thì nhớ mang theo lò sưởi, bên ngoài lạnh lắm.”

 

Trác Á: “…”

 

Không nàng thưởng tuyết, mà là nàng dẫn huyện chúa ngắm tuyết, ngắm !

 

Lúc Ôn Linh tới: “Ta cũng đang thưởng tuyết, Trác tiểu thư, mời.”

 

Ngọc Văn vui vẻ: “Đi , Trác tiểu thư cần đặc biệt tiếp đãi , cứ ở đây hát, cả.”

 

Cuối cùng, thưởng tuyết ngày càng đông, Trác Á đ.â.m lao theo lao, đành cùng các vị tiểu thư ngoài.

 

Ngọc Lộ hạ giọng: “Nàng cố ý mời thưởng tuyết ?”

 

“Thưởng tuyết chứ, thưởng thì .”

 

Ngọc Lộ: “…Ta cũng nghĩ .”

 

Lúc , nha đầu của Uông phủ đến, Ngọc Lộ liền dẫn Uông tiểu thư đến phòng của các bậc trưởng bối. Ngọc Văn thầm cảm thán, nhị tỷ Tông phụ thật dễ dàng, chuyện gì cũng lo!

 

Mà ở bên , Tần thị khó khăn lắm mới dẫn các nữ quyến thưởng tuyết, vốn tưởng sẽ thấy một đôi trai tài gái sắc, kết quả là: “!!”

 

Tô Huyên thấy vui vẻ, tiểu thư thưởng tuyết thật ít, chỉ thấy bóng dáng Trác Cổ Du vội vã rời .

 

Tại nhà họ Khương, Trúc Lan đến cửa phòng sinh, hỏi con gái lớn: “Sao ngã đến sinh non?”

 

Tuyết Mai: “Mẹ, đừng vội.”

 

Trúc Lan vội cho , báo tin tình hình nguy hiểm, nếu chẳng đích đến đây. “Rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Tuyết Mai đỡ xuống. “Trong nhà mấy nha đầu quản sự, một đứa nổi lòng tham, con phạt và chuẩn bán , ai ngờ nó ghi hận trong lòng, tay với Mộc Lam.”

 

Trúc Lan: “…”

 

ngờ chuyện xảy ngay bên cạnh !

 

Ngay đó, Trúc Lan nổi giận. Bà đám hạ nhân trong sân, bà ít khi can thiệp chuyện nhà của con gái, con gái và con rể mấy khi về nhà. Trước đây trong nhà còn Khương Mậu trông coi, Khương gia lão phu nhân thì thôi, quản hạ nhân.

 

Đây là chủ nhà vắng lâu ngày, chúng tự cho là nửa chủ tử ?

 

Trúc Lan sa sầm mặt: “Con đối xử với hạ nhân quá nhân hậu .”

 

Tuyết Mai cúi đầu, đúng là của nàng. “Mẹ, con tìm môi giới để bán chúng .”

 

Trúc Lan mặt lạnh như tiền: “Ta thấy chỉ bán một đứa , con cho thanh lý hết đám hạ nhân trong viện cho .”

 

Con gái nhà bà là chủ tử hiếm lòng rộng rãi, mà đám nô tài dám khinh chủ, còn dám trả thù, giỏi lắm.

 

Tim Tuyết Mai run lên, thực sự tức giận . “Mẹ, con sẽ xử lý thỏa.”

 

“Đừng để tay.”

 

Tuyết Mai: “Vâng ạ.”

 

Lần sinh của Mộc Lam nguy hiểm, nhưng may mắn là . Không lâu , nàng sinh hạ một đứa bé. Vì sinh non nên đứa bé yếu ớt, chỉ thể từ từ chăm bẵm. Mộc Lam cũng tổn thương , cần dưỡng bệnh hai năm.

 

Đứa bé là con trai, Khương lão thái thái vui mừng đến mức liên tục niệm Phật.

 

Trúc Lan xác nhận cả và con đều bình an vô sự, cũng xem con gái xử lý hạ nhân nên dậy về nhà.

 

con Tô Huyên cũng rời khỏi Quốc công phủ. Ngọc Văn vốn đang mơ màng sắp ngủ, bỗng thấy một cổng nhà ai đó liền tỉnh cả . Người , nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc!

 

 

Loading...