Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1597: Bái phỏng

Cập nhật lúc: 2025-10-10 04:11:06
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuế thu của Chương Châu vẫn xếp cuối bảng, bởi vì trồng d.ư.ợ.c liệu đất hoang thu thuế, miễn ba năm. Đợi thêm hai năm nữa, thuế thu sẽ tăng lên.

 

Tuy thuế thu xếp cuối, nhưng bá tánh ở Chương Châu tin tưởng phủ nha đều một hai mẫu đất hoang trồng d.ư.ợ.c liệu. Sau khi quyết toán, họ một ít tiền bạc, nhiều thì một hai lượng, ít cũng mấy trăm văn.

 

Bá tánh trong tay tiền bạc, Chương Châu năm nay cũng bớt vẻ u ám.

 

Hoàng thượng vui cho . Bởi vì thành công của một châu nghĩa là thể nhân rộng. Chỉ cần tìm đúng phương pháp phù hợp với từng nơi, cuộc sống của bá tánh thể trở nên sung túc.

 

Liễu lão đại nhân lưng thẳng tắp, lơ những ánh mắt ghen tị như đạn bắn.

 

Quá nhiều hối hận vì để Liễu gia . Nhìn xem liệu tấu chương, quá . Dù phản ứng chậm cũng , cứ tiếp tục như thế , Chương Châu sẽ còn là một châu nghèo khó nữa. Đây là công trạng lớn bao!

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Chu Thư Nhân cũng vui mừng. Trồng d.ư.ợ.c liệu là ý tưởng của Lưu Phong, ông kiêu hãnh, mắt của khi chọn cháu rể thật .

 

Đợi tan triều, bên cạnh Liễu lão đại nhân chúc mừng. Bên Chu Thư Nhân cũng ít.

 

Giọng Lý Chiêu chút chua: “Mắt của ngươi thật .”

 

Lúc trưởng tôn nữ của Chu gia gả , ai mà bàn tán vài câu, đặc biệt là gả cho một vợ góa. Bây giờ ai còn bàn tán nữa?

 

Chu Thư Nhân vuốt râu, giọng điệu chút đắc ý: “Không cách nào, chính là mắt .”

 

Uông Cự ngưỡng mộ, con rể của ông cũng tồi. Còn về phần cháu rể, cháu gái còn !

 

Chu Thư Nhân và Liễu lão đại nhân . Đây là sự thắng lợi chung của hai nhà. Kết cầu giúp đỡ, chỉ cầu kéo chân . Quan hệ thông gia mạnh mẽ như Chu gia, hiếm !

 

Cho nên nhòm ngó Ngọc Văn càng nhiều hơn. Không mấy ngày, Tô Huyên ôm một đống thiệp mời đến viện chính: “Mẹ, xem xem?”

 

Trúc Lan từ bức tranh mới mua ngẩng đầu lên: “Nhiều như ?”

 

Sơ lược qua cũng hơn mười tấm thiệp.

 

Tô Huyên: “Đây là thiệp của hôm nay. Trên cùng là tiệc thưởng của Vĩnh An quốc công phủ.”

 

Trúc Lan buông bức tranh xuống, cầm lấy thiệp của quốc công phủ: “Tuy quốc công phủ vẫn luôn khiêm tốn, nhưng vẫn là quốc công phủ. Tài sản tích lũy bao nhiêu. Trác Cổ Du năm nay danh tiếng lớn lên, kết với quốc công phủ ít.”

 

Tô Huyên gật đầu: “ . Lần ở Tần vương phủ, Tần thị quá nhiệt tình, mấy đào hố. Các phu nhân dự tiệc trong lòng đều hiểu rõ. Tuy truyền ngoài nhưng cũng tâm tư của quốc công phủ. Con thật sự nhận lời.”

 

Trúc Lan buông thiệp xuống: “Trốn cũng thoát . Con trốn hôm nay, trốn ngày mai. Quốc công phủ dám quá đáng.”

 

Tô Huyên giọng điệu chắc chắn của chồng, hỏi: “Tại ạ?”

 

Trúc Lan hiệu cho đám nha đầu lui xuống, hiệu cho Tô Huyên gần nhỏ giọng : “Bởi vì Thái Thượng Hoàng thích Vĩnh An quốc công phủ. Mà cha chồng con hoàng thất coi trọng. Lão quốc công dám đắc tội cha con.”

 

Tô Huyên đầu óc phản ứng nhanh, tức giận: “Cho nên lấy con gái con cái thang ?”

 

Trúc Lan : “Thái Thượng Hoàng khi bệnh nặng, thể ngược càng thêm .”

 

Có nghĩa là Thái Thượng Hoàng còn thể sống. Điều Trúc Lan bất ngờ. Cuối cùng, Thư Nhân khẳng định cho bà , Thái Thượng Hoàng dường như thấu, thể quả thực lên.

 

Tô Huyên: “Lão quốc công vì cháu trai mà sốt ruột.”

 

, ông là vì quốc công phủ mà sốt ruột.”

 

Một đường từ tầng lớp bình dân lên, tâm cơ sâu sắc bao. Năm đó buông bỏ Thái Thượng Hoàng để tự bảo vệ , Thái Thượng Hoàng nhớ mới là lạ. Nhiều năm như xem nhẹ Vĩnh An quốc công phủ chính là minh chứng. Nếu công huân khai quốc che chở, lầm lớn, quốc công phủ sớm còn tồn tại.

 

Tô Huyên dậy hai vòng: “Tính toán một nước cờ .”

 

Cha chồng của ở trong hoàng thất thể diện bao. Nàng mấy năm nay xem đến chai lì . Nếu cha chồng kéo một phen, Vĩnh An quốc công phủ thể thoát khỏi khốn cảnh. Nàng tưởng tượng đến những tính toán trong đó, trong lòng liền nén giận.

 

Tô Huyên vò tấm thiệp của quốc công phủ: “Con và Ngọc Văn sẽ tham gia tiệc.”

 

“Ừm, chúng cần trốn tránh, ngược giống như chúng sợ . Các con cứ tự tại mà đến. An Hòa là huyện chúa, nó cần ủy khuất .”

 

Nói chừng ầm ĩ càng lớn, Hoàng thượng càng vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1597-bai-phong.html.]

 

Tô Huyên yên tâm, chú ý đến bức tranh: “Mẹ, bức tranh trong nhà , mới mua ?”

 

Trúc Lan gật đầu: “ , Xương Trung mua, cố ý cho gã sai vặt mang về.”

 

Tô Huyên kỹ bức tranh Tuyết Mai: “Vẽ thật.”

 

Trúc Lan bật : “Ừm, năm lượng bạc.”

 

Tô Huyên kinh ngạc: “Rẻ như ?”

 

Tranh trong tay chồng, bức xem như là rẻ nhất. Đắt nhất là tranh của tỷ phu. Tranh của tỷ phu ngày càng nhiều sưu tầm. Đáng tiếc tỷ phu vẽ nhiều, giá cũng ngày càng cao.

 

Trúc Lan: “Xương Trung mua về, chắc là nó quen. Ta thấy tồi, còn cho tỷ phu con xem thử.”

 

Tô Huyên hứng thú với những thứ , chỉ chồng đặc biệt thích. “Mẹ, con về .”

 

“Ừm.”

 

Buổi tối, Chu Thư Nhân trở về thấy bức tranh: “Bức cũng là mua ở họa lâu ?”

 

“Xương Trung mua từ tay Cố Thăng.”

 

Chu Thư Nhân nữa tên Cố Thăng: “Hắn còn vẽ tranh ?”

 

“Nghe Xương Trung , Cố Thăng một vị nhất cử nhân ở quê nhà coi trọng, truyền thụ cho vẽ tranh. Ở quê hương, học phí của đều là nhờ vẽ tranh mà .”

 

Chu Thư Nhân vuốt râu: “Quả thực cơ duyên.”

 

Trúc Lan gật đầu: “Ta Xương Trung gần đây Cố Thăng bán ba bức tranh, tích cóp một ít bạc. Gần đây thuê riêng một tiểu viện, dọn khỏi viện tạp.”

 

Chu Thư Nhân kinh ngạc: “Con trai chú ý đến như ?”

 

Trúc Lan: “Người học thức tồi, con trai của kết giao nhiều hơn.”

 

Chu Thư Nhân quan tâm đến việc kết giao bạn bè của con trai út. Đứa con do ông và Ngô Minh tự nuôi lớn, lừa Xương Trung quá khó.

 

Hôm , Xương Trung dẫn theo tỷ phu xe ngựa tìm Cố Thăng. Ngõ nhỏ quá hẹp, xe ngựa của hầu phủ , chỉ thể dừng ở đầu ngõ.

 

Khương Thăng từng đến đây, nhưng cũng nơi : “Mỗi năm cử nhân kinh thi đều sẽ thuê sân ở bên .”

 

Bởi vì gần với nơi thi khoa cử.

 

Xương Trung hà : “Hôm nay lạnh thật.”

 

Khương Thăng thiếu niên bên cạnh: “Ngươi mặc nhiều như mà còn lạnh ?”

 

“Lạnh chứ, tỷ phu, chúng mau thôi.”

 

“Được.”

 

Hai nhanh theo chỉ dẫn của gã sai vặt đến cửa tiểu viện. Gã sai vặt tiến lên gõ cửa, đợi một lúc Cố Thăng mở cửa: “Công tử, , mời .”

 

Xương Trung đến cửa, hôm qua cho gã sai vặt đến thông báo. Vào sân, sân lớn, một một nơi yên tĩnh. “Chỗ ngươi tồi.”

 

Cố Thăng hôm qua mua lá , sớm đun nước, tự pha : “Một một nơi thanh tịnh.”

 

Khương Thăng ánh mắt dừng bàn, đó còn tranh. Nhẫn nhịn, vẫn là dậy. “Tranh của ngươi hôm qua xem .”

 

Cố Thăng thẳng . Chàng vị là con rể của Chu hầu phủ. Tranh của vị từng thấy, nhưng nhiều thích. Chàng cũng là thích vẽ tranh. “Xin chỉ điểm.”

 

Khương Thăng : “Chỉ điểm thì dám, chúng thể thảo luận một vài điều.”

 

Lúc gõ cửa. Cố Thăng xin dậy, mở cửa liền thấy Kỷ công tử: “Sao ngươi đến đây?”

 

 

Loading...