Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1582: Có oan
Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:13:59
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trúc Lan xem xong thư, đặt lên bàn. Bức thư là do Minh Thanh , chủ yếu kể về những đổi của gia tộc. Gần đây ít đính hôn, đối tượng là địa chủ gần đó thì cũng là con gái của tiểu quan.
Đây là nguyên nhân chính khiến Trúc Lan nhíu mày. Nguyên nhân chính là Chu thị nhất tộc thêm nhiều kinh.
Thế nhưng, hiện tại là thời điểm để kinh. Ai.
Lúc , Triệu thị vẻ mặt vui mừng bước : “Mẹ, con báo tin vui cho .”
Trúc Lan mày giãn , : “Có Lâm Tình tin ?”
Triệu thị sắp bà nội, cảm giác khác hẳn với bà ngoại: “Con là giấu mà. Sáng nay Lâm Tình ăn cơm chút buồn nôn, con liền mời đại phu đến bắt mạch. Thế là ạ, gần hai tháng.”
Trúc Lan tính ngày: “Đây là mới thành .”
Triệu thị: “Vâng ạ. Ôi, con cứ tưởng đợi một thời gian, ai ngờ đứa bé đến nhanh như .”
Nàng cũng thấy Minh Đằng bao lâu mới con, cho nên thật sự vội, ngờ a, ừm, con trai nàng giỏi thật.
Trúc Lan hỏi: “Đã đến Lâm phủ báo tin vui ?”
Triệu thị vỗ trán: “Nhìn con vui mừng quá. Con cho đưa tin qua đó ngay.”
“Được.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Dứt lời, Trúc Lan bảo Thanh Tuyết chuẩn quà cho Lâm Tình. Sau đó, bà nhịn , may mà gia sản nhà ngày càng dày, nếu chỉ riêng quà cho tiểu bối cũng tặng nổi.
Triệu thị thật sự vui, bao lâu vội về, nàng yên tâm về con dâu.
Tin tức từ Chu phủ đưa đến Lâm phủ, của Lâm Tình liền đến ngay. Rõ ràng bà vui mừng vì vận may của Lâm Tình. Mẹ của Lâm Tình đến bao lâu, vợ của Ninh Chí Kỳ là Tống thị cũng đến cửa.
Trúc Lan một thời gian gặp Tống thị, hôm nay thấy thấy Tống thị tiều tụy nhiều: “Sắc mặt của con lắm, tìm đại phu xem ?”
Tống thị: “Gần đây bận quá.”
Trúc Lan hiệu cho Tống thị uống : “Con đến đây chỉ để thăm , chuyện gì ?”
Tống thị quả thực ngượng ngùng: “Ninh Minh Du gia quấn lấy phiền phức, cho nên nhờ giúp tìm một mối hôn sự để đính hôn , đợi hết tang thành . Ta đây tìm khắp các cô nương , ai hợp với Ninh Minh cả, nên mới đến cầu lão phu nhân.”
Trúc Lan thầm nghĩ chỉ cần nhắm đến cháu gái của bà, chuyện đều dễ . “Con quen ít tiểu thư, một nào hợp ?”
Tống thị giật giật khóe miệng: “Người hợp thì , chỉ là vì sự dây dưa của Du gia, hợp cũng biến thành hợp.”
Trúc Lan kinh ngạc, xem trong đó ít chuyện. Bà thật sự để ý. Chủ yếu là khi Du thị qua đời, Ninh Minh vì đang tang nên vẫn đến cửa, bà càng để ý.
Trúc Lan: “Ninh Minh đứa bé thế mà cũng mềm lòng.”
Tống thị gượng : “Ninh Minh là nể mặt nó mới chịu đựng, bây giờ tình cảm còn nữa.”
Trúc Lan can thiệp chuyện của Ninh gia, đồng ý: “Ta sẽ giúp con tìm thử. Ai, đứa bé cũng dễ dàng gì.”
Tống thị thầm nghĩ ai cũng dễ dàng. “Làm phiền ngài lão .”
Nếu tướng công nhiều cầu xin, nàng thật sự sẽ tự đến cửa. Tướng công nhờ lão phu nhân mai, chẳng là để nâng cao giá trị hôn sự của Ninh Minh . Hiện tại Ninh Minh vì chuyện của Du gia mà danh tiếng lắm, nhà nào cũng hy vọng một nhà thích phiền phức.
Đến giờ tan nha môn, Chu Thư Nhân đang cùng con trai đến đón về phủ. Xe ngựa nửa đường thì chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1582-co-oan.html.]
Chu Thư Nhân ngoài, chỉ thấy hô lớn: “Xin Chu hầu giúp đỡ tiểu dân, tiểu dân oan, xin Chu hầu cứu tiểu dân, để nhà tiểu dân thể yên nghỉ ngàn thu.”
Chu Thư Nhân: “!!”
Không chứ, ông là Hộ Bộ thượng thư, quản lý tiền bạc lương thực, chuyện phá án liên quan đến ông.
Xương Nghĩa nghiêng đầu về phía cha, nhỏ giọng : “Cha, đây là phố xá sầm uất, là cố ý.”
Chu Thư Nhân: “ , cố ý. Lén lút ở cửa Hộ Bộ chờ ? Tại nhất định ở đường phố sầm uất.”
Trên đường phố bàn tán xôn xao. Ông cần cũng đàn ông nhất định trông t.h.ả.m thương, t.h.ả.m thương mới thể khiến khác đồng tình.
Chu Thư Nhân vội vàng đoán là do ai sắp đặt, cũng chỉ loanh quanh mấy nhà. Ông tin lưng đàn ông . Ha hả, vẫn là câu đó, nếu thật sự oan, lén tìm ông ? Đây mới là suy nghĩ của bình thường.
Xương Nghĩa tiếng bàn tán bên ngoài xe ngựa: “Cha, chúng .”
Chu Thư Nhân từng tiếng hô lớn bên ngoài xe ngựa, giọng đầy oan khuất: “Nếu , thì xuống xem thử.”
Thật ý tứ, mấy năm nay tính kế ông ít, nhưng thủ đoạn vẫn là đầu tiên gặp.
Chu Thư Nhân xuống xe ngựa, bá tánh xung quanh lùi một chút. Cẩn Ngôn căng thẳng lo lắng, sợ âm mưu sâu xa hơn, chỉ sợ hầu gia thương.
Xương Nghĩa cũng ở một bên cảnh giác, chỉ sợ đục nước béo cò.
Chu Thư Nhân đ.á.n.h giá đàn ông đang quỳ đất dập đầu. Người đàn ông ba mươi tuổi, mặc một bộ áo vải thô, cổ tay áo sờn rách, thể thấy tình hình kinh tế của đàn ông . Ánh mắt ông dừng tay đàn ông, tờ đơn kiện giơ cao.
Chu Thư Nhân mở miệng, nhất thời ai dám bàn tán. Thời cổ đại, giai cấp quá nghiêm minh, ai cũng sợ rước họa , thật sự nhiều đầu óc.
Vốn dĩ ở thời cổ đại, sống dễ dàng, ai sẽ vì một quen mà liên lụy đến .
Người đàn ông dập đầu mạnh, trán xanh tím một mảng, môi trắng bệch: “Chu hầu, tiểu nhân ở quê nhà Chu hầu lòng mang bá tánh, tiểu nhân mới cả gan kinh. Một đường gian khổ mới đến kinh thành. Tiểu nhân Chu hầu cương trực công chính, cho nên liều c.h.ế.t chặn xe ngựa, tiểu nhân xin hầu gia cứu mạng.”
Chu Thư Nhân vẫn hé răng. Xương Nghĩa tức quá, ý gì đây, cha lòng mang bá tánh, lời để Hoàng thượng xong sẽ nghĩ thế nào? Còn nữa, nếu cha giúp, cha liền chính trực ?
Xương Nghĩa tức đ.á.n.h , nắm chặt nắm đấm, chút kiềm chế tay .
Chu Thư Nhân như đàn ông đang quỳ phía . Đáng tiếc, vẫn ai dám bàn tán, chỉ đàn ông tự diễn kịch. Không xem phối hợp, tự diễn kịch hổ.
Chu Thư Nhân xem kịch, xem náo nhiệt. Người đàn ông nhiều, giọng ngược càng ngày càng nhỏ.
Chu Thư Nhân trong lòng một bụng tức giận. Lúc ông về đến nhà quần áo, lát nữa là thể ăn cơm. Nheo mắt mở miệng: “Bản quan bận rộn một ngày, tuổi dễ mệt. Ngài gì, cho kỹ hơn một chút.”
Xương Nghĩa: “!!”
Cha là cố ý.
Người đàn ông cũng chút há hốc mồm. Có thể thấy bộ dạng thành khẩn của Chu hầu, môi run run. Lại thấy xung quanh quan tâm Chu hầu, đàn ông chỉ thể lặp một nữa.
Chu Thư Nhân một nửa: “Dừng , ngươi ngươi thoát kẻ thù? Chuyện chút đúng. Ngươi để sót một đứa trẻ còn khả năng, để sót ngươi một lớn? Ngươi cho kỹ hơn một chút.”
Xương Nghĩa: “……”
Người đàn ông chút há hốc mồm. Xương Nghĩa .
Người đàn ông trong lòng chút hoảng, tại đường phố, tại tìm một nơi kín đáo?