Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1570: Rơi xuống nước?
Cập nhật lúc: 2025-10-09 05:37:43
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Chu Thư Nhân khiến Thái tử hồn, ngài : “Cô chỉ là cảm thấy hầu gia gần đây hình như béo một chút.”
Chu Thư Nhân giơ tay sờ mặt , hình như đúng là da thịt hơn thật: “Thái tử nhắc, thần thật đúng là để ý tới.”
Hoàng thượng ngẩng đầu: “Mập lên thì , trẫm vẫn luôn cảm thấy Chu hầu gầy quá.”
Chu Thư Nhân tủm tỉm: “Có lẽ gần đây nhiều chuyện vui, thần ăn nhiều hơn một chút nên mới béo .”
Hoàng thượng chắp tay lưng, ngài cũng cảm thấy vận thế của Chu gia . Lại nghĩ đến lời phê “định quốc an bang” của Chu hầu, cũng cảm thấy kỳ lạ. Chu hầu còn thể định quốc, huống chi là một cái hầu phủ.
Thái tử khẽ thở phào một ai thấy. Ngài tại liên tục về phía Chu hầu, đều là do mẫu hậu , con gái Chu gia vượng phu.
Nếu cháu gái Chu gia đính hôn cả , mà Chu gia cũng ý định gả hoàng thất, thì lời đồn chỉ là lời đồn.
Thái tử cúi đầu sổ sách trong tay, thực một chữ cũng xem . Có động lòng , ngài thừa nhận lời của mẫu hậu ngài động lòng. Tâm thái của ngài đổi từ khi nào, chính là từ hai phê mệnh.
Chỉ là Chu hầu ý định cho cháu gái gả hoàng thất, ngài cũng thể động thái gì. Động lòng thì , ngài đang ở mí mắt của phụ hoàng, ngài thể bất kỳ động thái nào.
Thái tử nghĩ đến tình hình sức khỏe của mẫu hậu, trong lòng trĩu nặng. Mẫu hậu Tết gầy nhiều. Hôm qua, đôi mắt mẫu hậu sáng ngời, như thể thấu tâm tư của ngài, mẫu hậu .
Nụ của mẫu hậu như thể mười phần tính toán. Thái tử định thần . Tình hình sức khỏe của mẫu hậu ngài trưởng thành hơn một nữa. Lại nghĩ đến những em trai đang dần lớn lên, Thái tử siết chặt sổ sách.
Hoàng thượng liếc mắt qua Thái tử. Lời của Thái tử cũng chỉ là Chu hầu nghĩ sâu xa, chứ ngài rõ tối qua Thái tử gặp Hoàng hậu. Tình hình sức khỏe của Hoàng hậu Thái tử bất an.
Hoàng thượng mân mê chuỗi ngọc, đây chẳng cũng là một thử thách đối với Thái tử , ngài chỉ cần quan sát.
Hoàng thượng đột nhiên mở miệng: “Trẫm thiệp mời của Chu hầu phủ đều dùng sọt để đựng?”
Chu Thư Nhân: “Vâng ạ. Ai, chẳng cũng là do lời đồn gây . Hoàng thượng, lão thần tin những chuyện . Con cái là duyên phận, lời đồn nào lợi hại đến .”
Dừng một lát, ông tiếp: “Hơn nữa, về lời đồn vượng phu , lão thần chuyện .”
Hoàng thượng tỏ hứng thú: “Ngươi .”
Chu Thư Nhân : “Vợ hiền thì phúc ba đời, vợ hiền thì chồng ít tai họa. Thần cảm thấy gốc rễ vẫn là ở việc cưới vợ hiền . Đây là do sự giáo dưỡng của gia đình đối với nữ tử. Thần cho rằng cứ khuê tú lễ nghi , cầm kỳ thư họa tinh thông là đều . Phu nhân của thần giáo dưỡng cháu gái, điều đầu tiên tạo dựng chính là tam quan, để chúng phân biệt trái, đó mới là mở mang tầm mắt, cuối cùng mới đến cầm kỳ thư họa và các lễ nghi khác. Thần đúng , nhưng cháu gái trong nhà thần quả thực là giáo dưỡng như mà lớn lên.”
Hoàng thượng chắp tay lưng, cảm xúc sâu sắc. Mấy cô cháu gái của Chu Thư Nhân đều tệ, đương nhiên miệng lưỡi cũng lợi hại, đều là chịu thiệt.
Thái tử xong, nghĩ đến Thái tử phi tương lai của . Ngài hài lòng với Thái tử phi tương lai, gia thế và năng lực của Thượng Quan gia đều . Trong lòng ngài, Thái tử phi hợp với , nhưng thêm tình cảm gì khác.
Phụ hoàng và mẫu hậu còn tình cảm, còn ngài và Thái tử phi tương lai gặp qua nhưng chút rung động nào. Ngài đối mặt với Thái tử phi, nội tâm vô cùng bình tĩnh, rõ ràng ngài trưởng thành, nhưng đ.á.n.h giá về Thái tử phi vẫn chỉ hai chữ “thích hợp”.
Chu Thư Nhân nội tâm của Thái tử đang d.a.o động, ông sớm những lời , hôm nay thật thống khoái.
Hoàng thượng đột nhiên hỏi: “Gần đây đến hầu phủ cầu ít, nào thích hợp ?”
Chu Thư Nhân lắc đầu: “Thần chỉ còn hai cháu gái đính hôn, một đứa còn quá nhỏ, một đứa thần nỡ gả. Dù tuổi còn nhỏ, thần vội đính hôn cho chúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1570-roi-xuong-nuoc.html.]
Hoàng thượng cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Nói đến, mấy năm gần đây ngươi thêm cháu trai cháu gái nào.”
Chu Thư Nhân: “Đại phòng con cái đủ nhiều, các phòng khác cũng sinh thêm, thần quản họ.”
Ông cũng hy vọng thêm cháu trai nữa. Cháu gái thì còn , chứ cháu trai thể ông sầu c.h.ế.t. Ông kiểm soát tài nguyên của Chu gia, thể mở rộng hoàng thất cảnh giác, cháu trai chỉ thể từ từ chờ đợi.
Tại Chu gia, Trúc Lan lau khóe miệng, tiễn những vị khách thể từ chối. Vì liên quan đến Ngọc Văn, Tô Huyên vẫn luôn ở bên cạnh.
Tô Huyên dậy giúp chồng xoa bóp vai: “Mẹ, liên lụy .”
“Đợi cơn sốt qua là . May mà Ngọc Điệp và Ngọc Nghi đính hôn.”
Nếu , hầu phủ của họ còn náo nhiệt hơn nữa.
Tô Huyên nghĩ đến quẻ xăm cầu duyên cho con gái: “Con sầu chuyện hôn sự của Ngọc Văn. Con bé cũng chủ kiến riêng, yêu cầu của nó khó tìm mối duyên phù hợp.”
Trúc Lan đối với cô cháu gái một lòng cá mặn cũng chỉ bất đắc dĩ: “Dù cũng vội, từ từ tìm sẽ tìm .”
Tô Huyên thể gì bây giờ, chỉ thể từ từ tìm. Ai bảo nàng chỉ một đứa con gái, đều là do nàng nuông chiều.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trong chớp mắt đến ngày nghỉ của Chu Thư Nhân. Lâm gia đến cửa. Trúc Lan xem qua mấy ngày , với Lâm gia lão phu nhân: “Gần nhất là tháng sáu, còn tháng tám và tháng mười.”
Ba ngày đều nhờ xem qua, đều là ngày lành tháng .
Lâm gia lão phu nhân cầm thiệp xem qua. Lâm gia ý định thành sớm, cuối cùng chọn tháng sáu: “Ngày tồi.”
Trúc Lan : “Vậy thì định ngày tháng sáu.”
Hôn sự của Minh Thụy định xong, đứa bé cũng càng thêm trầm . Gần đây vẫn luôn ở cô nhi viện, chương trình y học cũng dáng hình.
Nói đến cô nhi viện, Tết mấy châu gần kinh thành cũng bắt đầu . Nhân lực điều từ trang trại ở kinh thành qua, cũng ở lâu, mà là giúp đỡ xây dựng cô nhi viện, cuối cùng chọn giao quyền là của hoàng thất danh nghĩa của Thái hậu.
Cho dù là cô nhi viện dân gian, khi thấy hiệu quả, hoàng thất cũng nắm trong tay. May mà Trúc Lan vẫn là phụ trách.
Bên Chu gia đang dọn dẹp sân của Minh Thụy, chuẩn cho hôn lễ.
Trúc Lan đang xem danh sách Triệu thị đưa qua, đó đều là những thứ cần đổi. Lâm gia đưa qua kích cỡ đồ đạc hồi môn. “Thay đổi cũng ít.”
“Vâng, sân dọn dẹp theo sở thích của Minh Thụy, mấy năm nay nó cũng tự đổi. Bây giờ sửa sang bộ.”
Trúc Lan đặt danh sách xuống: “Vất vả cho con .”
Vừa xong, Trúc Lan thấy Xương Trung trở về, nhíu mày: “Quần áo của con ? Sao ướt hết thế ?”
Xương Trung chỉ tóc : “Mẹ, tóc con cũng ướt.”
Trúc Lan dậy: “Đây là về? Rơi xuống nước ?”