Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1567: Khoe khoang
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:44:48
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong chớp mắt đến năm mới. Tết ở Chu hầu phủ náo nhiệt. Con cái các phòng lượt lớn lên, cành lá ngày càng sum suê. Chu gia sắp trở thành một cây đại thụ.
Mùng một Tết, từng phòng một đến chúc Tết. Minh Vân một trai một gái, con của Minh Đằng cũng sắp chào đời, đại phòng là đông đúc nhất.
Đến lượt nhị phòng, Trúc Lan với Triệu thị: “Năm nay nhị phòng các con cũng sắp thêm .”
Triệu thị mặt mày hớn hở. Cưới con dâu về, cháu trai cháu gái cũng còn xa nữa. “Con dâu mong sớm ngày rước về cửa.”
Nàng một trăm phần trăm hài lòng với con dâu , nàng chỉ thích cái cách trong mắt Lâm Tình lúc nào cũng chỉ con trai nàng.
Minh Thụy hiếm hoi đỏ mặt, véo đầu ngón tay. Cuộc sống khi thành , cũng chút mong đợi.
Tam phòng chúc Tết, Trúc Lan chút thương cảm. Đưa bao lì xì cho Ngọc Nghi và mấy đứa em, miệng lẩm bẩm: “Vợ chồng thằng ba xa nhà nhiều năm, mấy năm nay vợ nó về một chuyến, còn nó thì từng về . Gia đình đoàn tụ a.”
Chu lão đại và nhị liếc . Mẹ nhớ em ba. Nói đến em ba cũng dễ dàng, quan ở ngoài triệu về kinh thành, về nhà cũng khó.
Chu Thư Nhân nắm tay vợ: “Đợi lão Tam bận, bảo nó về một chuyến.”
Trúc Lan: “Thôi đừng, lão Tam ở xa quá.”
Ngọc Nghi cúi đầu, nàng cũng lâu gặp cha , cũng nhớ họ.
Tứ phòng chúc Tết, Trúc Lan : “Ta a, nguyện vọng gì khác, chỉ mong Ngọc Văn thể ngoài nhiều hơn.”
Ngọc Văn thấy đều : “Bà nội, cháu gái sẽ cố gắng hết sức.”
Trúc Lan ngưỡng mộ Ngọc Văn, con bé lười vận động như mà mập, thể chất giống Tô Huyên.
Xương Trung thành gia, một chúc Tết: “Nguyện vọng của con là mong cha sống lâu trăm tuổi.”
Trúc Lan mặt mày vui vẻ, nhưng trong lòng chút chua xót. Bà và Chu Thư Nhân tuổi còn trẻ, họ còn thể sống bao nhiêu năm nữa. Nghĩ , sớm thấy con trai thành . Tâm tư trăm mối, cuối cùng từ bỏ.
Năm mới trôi qua nhanh. Tuy triều đình lùi ngày thi tú tài, Minh Thụy vẫn theo kế hoạch ban đầu về quê.
Triệu thị tiễn con trai khỏi kinh thành, chỉ tiễn đến cửa. Trúc Lan hỏi: “Con tiễn Minh Thụy, là để Lâm Tình tự tiễn nó ?”
Triệu thị gật đầu: “Ngọc Điệp với con dâu , nên con dâu qua đó nữa, để hai đứa nó chuyện riêng.”
Tình cảm của nàng và tướng công , nàng là chồng độc ác, tự nhiên hy vọng cuộc sống hôn nhân của con trai cũng hòa thuận mỹ mãn. Tình cảm là do vun đắp mà thành, hiếm khi cơ hội ở riêng, nàng sẽ phiền.
Trúc Lan: “Con đúng là tâm tư sâu sắc. Ta còn lo lắng con và Lâm Tình chung sống hòa hợp, bây giờ xem lo lắng thừa . Con cũng là một chồng hiếm .”
Triệu thị cong mắt: “Con cũng là học từ mà . Người dạy con dâu nhiều. Trước con dâu hiểu chuyện, lo lòng.”
“Đều qua cả .”
Tại cổng thành, Lâm Tình thấy xe ngựa của Chu hầu phủ, nhanh nhẹn xuống xe. Minh Thụy thấy Lâm Tình cũng vội vàng xuống theo: “Trời lạnh thế , nàng đến đây.”
“Ta, lo lắng. , bảo nhà bếp món điểm tâm mà thích ăn, mang theo ăn dọc đường nhé.”
Lâm Tình tiếp: “Bây giờ trời lạnh đường trơn, đừng vội đường, việc lấy an trọng. Trên đường đừng tự khổ .”
Minh Thụy vẫn gì, chỉ lặng lẽ Lâm Tình dặn dò, trong lòng ấm áp. Thấy tai Lâm Tình lạnh đến đỏ ửng, vươn tay đội mũ áo choàng lên cho nàng: “Ta đều nhớ kỹ . Đợi trở .”
Lâm Tình mặt đỏ bừng. Đợi đến khi hồn, xe ngựa của Chu hầu phủ xa. Lâm Tình xoay hỏi nha đầu: “Ngươi thấy chứ?”
Nha đầu đáy mắt mỉm : “Nghe thấy ạ. Chu tam công tử bảo tiểu thư đợi ngài trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1567-khoe-khoang.html.]
Lâm Tình kích động nhảy lên: “Thật sự , thật sự .”
Minh Thụy trở về sẽ định ngày cưới nàng. Nàng trái tim của Minh Thụy khó bước , nhưng nàng tin tưởng chân thành sẽ đổi lấy chân thành, nàng tin sớm muộn gì cũng thể sưởi ấm Minh Thụy. Thật sự sưởi ấm !
Minh Thụy , đó là Minh Vân. Đồ đạc của Minh Vân thu dọn còn nhiều hơn, sẽ ở thảo nguyên một thời gian dài.
Lý thị một lòng đều đặt lên Minh Vân, sợ ở thảo nguyên chịu khổ. Lưu Kinh thương ở thảo nguyên Lý thị ký ức vẫn còn mới mẻ, lo lắng cho an nguy của con trai.
Trúc Lan đến đại phòng: “Đã thu dọn xong cả ?”
Lý thị đưa danh sách cho chồng: “Đây là danh sách soạn xong, , xem xem còn thiếu gì ạ?”
Trúc Lan chăm chú xem. Lý thị hiếm khi cẩn thận như , ngay cả kim chỉ cũng chuẩn nhiều. “Ta xem thiếu gì cả.”
Lý thị thu danh sách: “Mẹ, Nhiễm Uyển theo.”
Trúc Lan: “Minh Vân ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lý thị đỡ chồng xuống: “Minh Vân đồng ý, hai đứa nhỏ còn nhỏ.”
“Ta vui khi Nhiễm Uyển sợ gian khổ mà theo. Nhiễm Uyển là một đứa bé . Chỉ là chuyện con là chồng đừng xen , để Minh Vân tự giải quyết.”
Mẹ chồng dù cũng là ruột.
Lý thị ngốc: “Con chỉ với thôi, con hề xen chút nào. Nhiễm Uyển với con là hy vọng con thể khuyên nhủ, nhưng con để tránh khó xử.”
Trúc Lan mật điểm trán con dâu cả: “Không tồi, khôn đấy.”
“Con dâu tuổi , khôn nữa thì thật là ngốc.”
Cuối cùng, Nhiễm Uyển cùng Minh Vân. Quyết định của Minh Vân khó đổi. Minh Vân cùng đoàn xe vận chuyển hành lý, mà ngụy trang rời . Không cách nào, Chu hầu phủ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cẩn thận một chút bao giờ sai.
Minh Vân , Minh Huy và mấy đứa em cũng dám ầm ĩ. Minh Huy đ.á.n.h một trận cho mấy đứa nhỏ một bài học nhớ đời.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh. Minh Thụy thi đỗ tú tài, còn đỗ đầu bảng, phụ công sức khổ học nhiều năm của . Chu thị nhất tộc cũng nổi danh rầm rộ, hai mươi tham gia thi, mười hai đỗ tú tài. Có thể thấy thiên phú của lứa trẻ Chu thị nhất tộc năm nay cao.
Đây là nền tảng tương lai của Chu thị nhất tộc. Tương lai những đứa trẻ sẽ bảo vệ Chu thị nhất tộc.
Theo thành tích gửi về kinh thành, Chu Thư Nhân hồi âm đồng thời cũng gửi cả tộc quy về. Tộc quy nghiêm khắc, đến hàng trăm điều. Chu Thư Nhân và Trúc Lan tất cả những gì thể nghĩ đến, thể so sánh với hình pháp.
Trên đó còn cả những quy định về việc sắp xếp cho cô nhi trong tộc, đảm bảo cuộc sống cho trẻ con.
Lâm triều, Chu Thư Nhân chẳng thèm để ý đến bộ mặt cau của Ôn lão gia tử, đối với những lời chúc mừng đều ha hả, còn khoe khoang mấy phen: “Minh Thụy đứa bé từ nhỏ cần lo lắng. Nó thể thi đỗ đầu bảng hề bất ngờ, ha ha, đứa bé quả thật chí tiến thủ.”
Ôn lão đại nhân: “!!”
Tức c.h.ế.t ! Con cháu nhà cũng đủ nhiều, năm nay cũng thi đỗ tú tài, nhưng ai thi đỗ đầu bảng về cho ông.
Thích đại nhân mặt lạnh băng: “Nhìn Chu hầu khoe khoang kìa, chỉ hận thể cho cả thiên hạ , chỉ là một tú tài mà thôi.”
Nếu bớt giọng điệu chua loét thì sẽ sức thuyết phục hơn!
Chu Thư Nhân tai thính, “Thích đại nhân chắc là tự tin cháu trai của . Vậy bản hầu xin chờ cháu trai của Thích đại nhân thi đỗ đầu bảng, ở đây bản hầu xin chúc mừng .”
Thích đại nhân: “……”
Đầu bảng ở kinh thành dễ thi lắm ? Nhìn vẻ mặt vui của các đồng liêu, trong lòng ông cứng . Tai của Chu Thư Nhân thính như ?