Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1564: Hoài nghi
Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:35:19
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về đến viện chính, Trúc Lan sang thường phục, uống : “Vừa dọa Minh Huy ? Thời gian lâu như , Ôn gia chỉ nhắm Chu phủ thôi. mà, tên Ôn lục công tử cũng thú vị thật, cứ nhắm Minh Huy, tâm cơ đủ sâu.”
Chu Thư Nhân nhận lấy chén vợ đưa, “Dọa Minh Huy một chút.”
Dừng một lát, ông : “Con vợ lẽ vươn lên khó, Minh Huy và Minh Thụy chính là cơ hội để ngoi lên. Quả thật là nhẫn nhịn, Ôn Lục sẽ cơ hội mà .”
Trúc Lan: “Nhân lúc Minh Huy đánh, cũng là để cho mấy đứa nhỏ trong nhà một bài học nhớ đời.”
Chu Thư Nhân u uất : “Minh Thụy trông nom em cho , mấy đứa nhỏ còn bao che cho Minh Huy, tất cả đều đáng phạt.”
“Vậy hôm nay bảo nhà bếp thêm ít món ngon.”
Chu Thư Nhân vui vẻ: “Được, thêm một ít, cho chúng nó ăn một bữa no nê .”
Minh Thụy và mấy đứa em tan học trở về, khi chuyện xảy , Minh Thụy liền dẫn các em đến xin phạt, nhận : “Là do tôn nhi trông nom em cho , tất cả đều là của tôn nhi.”
Chu Thư Nhân Minh Thụy bận rộn, việc học thể bỏ bê, còn lo lắng chuyện của cô nhi viện. sai là sai, “Con đúng là .”
Mấy ngày nay, Minh Thụy lơ là các em, mới để Minh Huy cơ hội trốn học. Lần Minh Huy giả bệnh chắc chắn thử qua vài .
Minh Gia và mấy đứa khác: “Tôn nhi cũng ạ.”
Chu Thư Nhân hừ một tiếng, Minh Gia và mấy đứa khác rụt cổ . Bọn chúng, bọn chúng chính là đồng bọn bao che.
Chu Thư Nhân vẻ mặt nghiêm khắc: “Các con bụng bao che cho Minh Huy, nhưng từng nghĩ đến một khi Minh Huy ở bên ngoài xảy chuyện, các con chính là đồng lõa, cả đời các con thể yên lòng ?”
Minh Gia và mấy đứa khác đầu càng cúi thấp, chúng nghĩ mà thấy sợ hãi.
Trúc Lan bước , đám chim cút rụt cổ, : “Hôm nay bà nội bảo nhà bếp những món các con thích ăn. Hôm nay cần tiết kiệm, vui ?”
Minh Thụy và mấy đứa: “……”
Không, chúng vui chút nào.
Xương Nghĩa và mấy em tan nha môn, xong chuyện, Xương Nghĩa hổ, vội xem Minh Huy, đó đến xin đại ca: “Đều là của em, nếu em dẫn Minh Huy rạp hát, nó sẽ nhịn mà trốn học xem. Đều là của em.”
Chu lão đại hết giận, chỉ còn sự đau lòng. Minh Huy vì lớn lên giống nên thương đứa con trai , chút mệt mỏi : “Nhị , Minh Huy cứu Minh Thụy, coi nó như con ruột mà đối đãi. Minh Huy tiền cho tiền, thỉnh thoảng còn mang quà cho nó. Ta thằng bé chí ở quan trường, cũng nó sống tự tại, dù nó cũng ca ca chống lưng. nó còn nhỏ.”
Xương Nghĩa vội vàng nhận : “Vâng, , đều là của em, là em nuông chiều nó quá. Sau nhất định sẽ như nữa. Đại ca giận thì cứ giận em, đều là do em nuông chiều nó.”
như đại ca , chính vì tâm tư của Minh Huy, cha cũng yêu cầu nghiêm khắc với nó, nên mới dám nuông chiều. Nếu , cho tám lá gan, cũng dám!
Xương Trí tiếp lời: “Lát về sẽ dạy dỗ Minh Gia, mấy đứa trẻ đều khôn lanh, tin chúng nó .”
Xương Nghĩa: “ , còn Minh Thụy nữa, ca ca kiểu gì .”
Minh Huy: “……”
Lần bọn họ một ai thể thoát .
Kết quả cuối cùng, ngoại trừ Minh Vân và Minh Đằng, tất cả cháu chắt đời đều phạt, khổ sở cho đến hết năm.
Hôm lâm triều, Ôn lão đại nhân quanh, kết quả thấy Chu Thư Nhân, một tức nghẹn trong lòng. Tan triều, mặt ông đen như đ.í.t nồi.
Ôn lão đại nhân chặn Khâu Duyên : “Thượng thư đại nhân của các ngươi thượng triều?”
Khâu Duyên căng thẳng, Thượng thư chọc giận Ôn lão đại nhân ở , cẩn thận trả lời: “Gần đây Hộ Bộ bận, hôm qua Thượng thư đại nhân xin nghỉ, mấy ngày gần đây cần lâm triều.”
Ôn lão đại nhân: “!!”
Chu Thư Nhân nhất định là cố ý!
Chu Thư Nhân chút oan uổng, ông thật sự cố ý. Hôm qua ông với Thái Thượng Hoàng rằng trời tuyết đường trơn, triều sớm suýt chút nữa ngã. Sau đó Thái Thượng Hoàng liền việc gì quan trọng thì thể xin nghỉ cần triều sớm. Chu Thư Nhân gặp cái thang mà leo thì thật với bản . Mùa đông ai dậy sớm chứ, thế là ông dứt khoát xin nghỉ.
Thật sự vì trốn Ôn lão đại nhân. Ông đối đầu với khác từng thua, dù cuối cùng tức nghẹn cũng là ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1564-hoai-nghi.html.]
Ngày tháng trôi qua thật nhanh. Năm nay là một mùa đông lạnh giá, nhiệt độ hạ thấp kinh khủng, lập kỷ lục nhiệt độ thấp nhất kể từ khi Trúc Lan đến thời cổ đại. Điều đáng mừng duy nhất là cả nước tuyết rơi lớn nữa.
Theo ngày tháng trôi qua, khí Tết cũng ngày càng đậm. Lý thị bận rộn, tất bật mua sắm đồ Tết.
Triệu thị và những khác cũng bận rộn. Gia nghiệp lớn, ngày Tết cũng chuẩn quà năm mới cho hạ nhân.
Bận nhất là Tô Huyên. Cuối năm nàng tuần tra một vòng, mỗi ngoài đều mang về ít sổ sách.
Trúc Lan ngược nhàn rỗi, mỗi ngày sách, đồ thủ công, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Tô Huyên mang theo lạnh bước : “Mẹ.”
Trúc Lan: “Hôm nay về sớm , tuần tra xong ?”
Tô Huyên bên cạnh chậu than sưởi ấm một lúc mới xuống bên cạnh chồng: “Cơ bản là xong việc ạ, mấy ngày nay mệt c.h.ế.t con.”
Trúc Lan: “Con còn sẽ rèn luyện Ngọc Văn, xem kìa, chính con nỡ.”
Tô Huyên gượng, miệng nàng thì cứng rắn, nhưng thật sự rèn luyện con gái thì mềm lòng. Ai bảo con cái quá ít, đứa nào cũng là bảo bối của nàng. “Mẹ, đoán xem hôm nay con gặp ai?”
Trúc Lan đoán : “Con thẳng .”
Tô Huyên: “Thẩm Di Nhạc, Thẩm huyện chúa.”
“Không nàng ít khi ngoài ?”
Từ khi Diêu Triết Dư tin Phật, Thẩm huyện chúa cũng tin theo. Hai vợ chồng ngoài việc lễ Phật thì ít khi ngoài, khiến một thời còn tưởng Diêu Triết Dư sắp xuất gia.
Tô Huyên thổn thức: “Hôm nay gặp con giật cả . Con và nàng trông như cách cả một thế hệ . Nàng mặc một bộ quần áo tối màu, đầu một món trang sức tươi sáng nào, trông u ám vô cùng.”
Trúc Lan cũng cảm khái: “Nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai chồng.”
Ở thời cổ đại, vợ chồng là một thể. Tuy thể hòa ly, nhưng mấy ai thật sự hòa ly . Mà Diêu Triết Dư và Thẩm huyện chúa càng thể hòa ly, họ là do vua ban hôn.
Tô Huyên tay đang cầm trái cây chần chừ một chút: “Hôm nay con thấy Thẩm Di Nhạc sắc mặt tiều tụy, xảy chuyện gì.”
Trúc Lan còn để ý đến Diêu Triết Dư nữa, xong cũng tò mò.
Tuy nhiên, lúc Chu Thư Nhân tan nha môn trở về nhắc đến. Chu Thư Nhân : “Ta đấy.”
“Chuyện gì ?”
Chu Thư Nhân chậm rãi quần áo: “Diêu Triết Dư bệnh, từ đầu đông bệnh, bệnh mãi khỏi, cứ kéo dài dai dẳng.”
Trúc Lan: “…… Sao rõ ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân chớp chớp mắt: “Trương Cảnh Hoành , còn tứ cữu cũng nhắc đến.”
Trúc Lan: “!!”
Quên mất, Diêu Triết Dư còn sống, trong lòng tứ cữu vẫn luôn một khúc mắc. Tứ cữu chắc cũng sợ Diêu Triết Dư an phận, nên vẫn luôn yên tâm mà theo dõi.
Trúc Lan hạ giọng: “Không là trúng độc đấy chứ?”
Bà lý do để nghi ngờ tứ cữu cảm thấy tuổi cao, mang Diêu Triết Dư cùng. Càng nghĩ càng thấy khả năng !
Chu Thư Nhân thật sự nghĩ đến chuyện trúng độc, nhướng mày: “Chắc là trúng độc .”
Trúc Lan suy đoán của : “Khúc mắc trong lòng tứ cữu vẫn gỡ bỏ. Diêu Triết Dư còn sống, nghĩ tứ cữu sẽ cam tâm.”
Chu Thư Nhân: “…… Nàng lý.”
Trúc Lan trừng lớn mắt: “Cho nên thật sự là trúng độc?”