Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1562: Bị bệnh
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:44:05
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối, lúc ăn cơm Chu Thư Nhân chuyện Triệu Bột kinh, cảm khái: “Vào kinh vẫn luôn là nguyện vọng của .”
“Đây cũng là nguyện vọng của Triệu thị nhất tộc. Theo lý mà , nên kinh từ sớm. Năm đó ngươi giúp thoát khỏi vụ án thuế muối, tính toán cho tương lai của , đáng tiếc a. mà, tuy chậm mấy năm, cuối cùng cũng kinh .”
Chu Thư Nhân bóc tôm: “Tương lai thế nào còn xem bản .”
Trúc Lan nhận lấy con tôm bóc vỏ, ừm, ngon ngọt, bà cũng thích ăn tôm: “Đã kết thông gia với Vương thị nhất tộc, tương lai khó lắm.”
Hiện tại mấy động thái của Hoàng thượng, các thế lực trong hậu cung đều yên tĩnh, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời yên tĩnh, tất cả đều đang chờ đợi.
Chu Thư Nhân hiệu cho đám nha đầu lui , “Thiên tai tuyết ở phía nam kết thúc.”
Trúc Lan: “Sổ sách kinh ? Thống kê tổn thất ?”
Chu Thư Nhân sắc mặt nặng nề: “Tổn thất lớn, tử vong cũng nhỏ. Đột nhiên nhiệt độ hạ thấp gặp thiên tai tuyết, trẻ con và già ít qua khỏi.”
Trúc Lan trong lòng cũng nặng trĩu, an ủi: “Chàng cố gắng hết sức . Đất nước thể đến mức ít nhiều cũng là nhờ . Chàng hổ thẹn với bá tánh, đừng tự trách .”
Chu Thư Nhân cầm con tôm trong tay cũng ăn nữa. Ông cũng nhắc đến chủ đề nặng nề như , nhưng , trong lòng nghẹn đến phát điên. Ở đây, thể thấu hiểu chỉ vợ . “Thiếu d.ư.ợ.c liệu, thiếu đại phu. Nàng , nhiều lang băm ít là kẻ lừa đảo.”
“Ai, chuyện nhất thời thể đổi, cần tích lũy. Minh Thụy mời đại phu đến dạy cho các cô nhi, tốn ít tiền mời về, mà họ còn dạy quá nhiều thứ.”
Chu Thư Nhân: “Ta Xương Nghĩa , Minh Thụy đang biên soạn y thư về các chứng bệnh đơn giản?”
Trúc Lan : “Ừm, biên soạn ít .”
“Đứa bé ngoan.”
Đứa bé suy nghĩ của riêng . Con cháu nhà xuất sắc, ông cũng là một ông bình thường thôi!
Hôm , Trúc Lan sáng sớm cơm cũng ăn vội đến sân của tứ cữu. Tứ cữu buổi sáng dậy thấy khỏe, lão gia tử cảm lạnh, mời thái y.
Thái y đến nhanh. Lão gia tử là trưởng bối của Thái Thượng Hoàng. “Bị nhiễm lạnh thêm tuổi cao, nên bệnh mới bộc phát nghiêm trọng như .”
Trúc Lan tim thắt . Tứ cữu tuổi tác quả thực nhỏ. “Chu thái y, ngài cứ việc kê đơn.”
Bà sợ thái y dám dùng đủ liều lượng thuốc.
Chu thái y hiểu, ông cũng sợ lão gia tử xảy chuyện, cách nào ăn . “Vâng.”
Thái y kê đơn thuốc, Trúc Lan xem qua một . Bà cũng hiểu về thảo dược, xác nhận thái y giảm liều lượng mới yên tâm. Thuốc sắc xong, lão gia tử uống xong tinh thần khá hơn một chút.
Thái y rời vội, xuống nghỉ ngơi. Trúc Lan hỏi han: “Tứ cữu, còn thấy chỗ nào khỏe ạ?”
Vinh Dụ Đãng mím môi, ông thấy chỗ nào cũng khỏe, đặc biệt là trong lòng thoải mái. Bụng của vợ Minh Đằng ngày càng lớn, lòng ông càng lo lắng. Ông liếc những khác trong phòng, nhắm mắt .
Trúc Lan: “!!”
Thôi , tuổi cao đang bệnh, tính khí bộc phát.
Lý thị bất an, nàng bỏ qua ánh mắt kiên nhẫn của cữu gia. “Mẹ.”
Trúc Lan giơ tay hiệu nữa, đó phất phất tay, ý bảo Lý thị dẫn ngoài, trong phòng chỉ còn một Minh Đằng.
Minh Đằng trấn an vợ, hiệu cho để ý một chút, mới tiến lên bên mép giường. Chàng cũng khó xử, lão gia tử con trai, áp lực của cũng lớn, mà chuyện sinh con trai sinh là sinh .
Trúc Lan mở miệng: “Người đều lui xuống , ăn chút cháo uống thuốc, ăn thêm chút gì ạ?”
Vinh Dụ Đãng vẫn hé răng, mắt nhắm nghiền.
Trúc Lan cũng bất đắc dĩ, đứa con là khúc mắc của lão gia tử. Bà hiệu cho Minh Đằng, Minh Đằng kéo kéo tay áo của thái gia gia, “Người thế , con mà đau lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1562-bi-benh.html.]
Vinh Dụ Đãng mở mắt : “Ta sợ a.”
Minh Đằng nghẹn lời, sợ cái gì, sợ thấy thừa kế chứ gì. “Người tin con , con trai nhất định sẽ .”
Vinh Dụ Đãng bệnh nên tùy hứng, những lời dồn nén trong lòng lâu cũng thuận miệng : “Sớm , sớm năm đó nên hối hôn.”
Đứa bé coi trọng , thì họ khác.
Trúc Lan cũng lão gia tử hài lòng với phận của Lưu Giai, mấy biểu hiện của Lưu Giai càng khiến lão gia tử tức giận. Chuyện trong phủ, thật đúng là giấu lão gia tử.
Minh Đằng giật giật khóe miệng: “Nếu con thật sự hối hôn, ngài lão còn sẽ nghĩ về con thế nào .”
Vinh Dụ Đãng trừng mắt: “Cánh ngươi cứng , đừng tưởng cầm nổi gậy mà đ.á.n.h ngươi.”
Minh Đằng : “Người nỡ .”
“Ngươi cái thằng nhóc thối , cút ngoài cho ! Trong lòng ngươi vợ là quan trọng nhất, , đừng ở đây chướng mắt .”
Minh Đằng: “Đều là do nuông chiều. Thôi đừng thổi râu nữa, cứ dưỡng bệnh cho , mấy ngày nay con sẽ ở bên cạnh rời một bước.”
Vinh Dụ Đãng nghiêng đầu, cuối cùng đuổi Minh Đằng nữa. Đây là đứa con thừa tự, ông dồn hết tâm huyết, giờ chỉ còn nín thở chờ đợi.
Trúc Lan giơ ngón tay cái cho cháu trai: “Chỗ giao cho con, việc gì thì cho đến báo .”
“Vâng ạ.”
Trúc Lan cho Minh Đằng tiễn cửa, mở cửa thấy Nhiễm Uyển đang chờ: “Sao con chờ ở đây?”
Nhiễm Uyển đỡ bà nội: “Mẹ chồng con yên tâm về Lưu Giai, lo lắng bên , nên con ở chờ tin tức.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Không , con cũng về nghỉ ngơi , con lạnh kìa.”
“Vậy con dâu đưa về ạ.”
“Được.”
Mấy ngày , bệnh của lão gia tử cứ tái tái . Lão gia tử trong lòng khúc mắc, uất ức tan, bệnh tình vì thế mà lâu khỏi.
May mà lúc Lưu Giai thai nhi quan trọng, dù lão gia tử thích , nàng cũng nghĩ nhiều, vẫn luôn dưỡng thai thật .
Sức khỏe của Vinh lão gia tử hơn, cũng gần đến cuối năm. Chu Thư Nhân và Trúc Lan cùng cung, là do Thái Thượng Hoàng mời.
Trúc Lan thấy Thái Thượng Hoàng, ngài một trận bệnh nặng gầy nhiều, mặc y phục chút rộng thùng thình, nhưng gần đây tinh thần tệ.
Thái Thượng Hoàng: “Ta vẫn luôn cung thăm tứ cữu, đáng tiếc thể cho phép.”
Chu Thư Nhân đáp: “Lão gia tử sức khỏe hơn nhiều ạ. Hôm nay thần cung, còn nhờ thần nhắn , ngài , bảo Thái Thượng Hoàng cần lo lắng.”
Thái Thượng Hoàng trong lòng rõ khúc mắc của lão gia tử. Ông cũng hy vọng Vinh thị nhất tộc thừa kế, nhưng ông sẽ can thiệp chuyện của Chu Thư Nhân. “Có ngươi chăm sóc, trẫm yên tâm.”
Ngồi bao lâu, cả gia đình Dung Xuyên đến.
Thái Thượng Hoàng : “Thật trùng hợp, các con cũng đến.”
Dung Xuyên cũng bất ngờ, phụ hoàng mời cả nhạc phụ và nhạc mẫu. Hắn : “Nhi thần rõ, nhi thần chuyện nhé.”
Thái Thượng Hoàng vui vẻ: “Vậy là đúng lúc, lát nữa cùng dùng bữa.”
Trúc Lan liếc mắt, bà tuyệt đối là hưởng ké ánh sáng của Thư Nhân. Nhìn thái độ của Hoàng thượng đối với Thư Nhân kìa!
Trong hậu cung, tại tẩm cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu Chu hầu cung, tin cả nhà Tần vương cũng cung, ánh mắt khẽ động. Còn nghĩ cớ gì, nữ quan báo: “Chương gia thiệp cung.”
Hoàng hậu tính ngày, im lặng vài giây : “Chương phi là phi vị, ngươi với Chương phi một tiếng, bảo là bản cung cho phép.”