Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1556: Trạch đấu

Cập nhật lúc: 2025-10-09 00:48:22
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng thượng Chu Thư Nhân với vẻ tán thưởng, “Năm ngoái nước vì thiếu lương thực mà cũng ít bá tánh c.h.ế.t đói, trẫm thật sự đau lòng. Năm nay cả nước thắt lưng buộc bụng chỉ để dành dụm lương thực cho bá tánh. như lời Chu hầu , lương thực mà nước thể lấy nhiều lắm.”

 

Cho nên, ai đổi , đừng do dự nữa.

 

Chu Thư Nhân vuốt râu, lòng vô cùng kích động. Vì ư? Bởi vì sứ thần của hơn mười quốc gia đều tiếng Hán, lúc chẳng cần phiên dịch, thể thấy mấy năm nay họ chuyên tâm học tiếng Hán.

 

Điều duy nhất khiến ông vui là khi các sứ thần chuyện với vẫn dùng tiếng nước .

 

Hoàng thượng như Lã Vọng buông cần câu, thời đại , ai lương thực, ai vũ khí tuyệt đối, đó chính là lão đại. Hoàng thượng vội, nếu các sứ thần cứ thúc giục, ông còn kéo dài thêm một thời gian nữa.

 

Ôn lão đại nhân lòng đầy bực bội. Hoàng thượng quá tin tưởng Chu Thư Nhân, sự ăn ý giữa vua khiến ông cảm thấy bất lực. Ông thật hiểu, cả triều nhân tài lớp lớp, nhưng hai đời hoàng đế chỉ coi trọng một Chu Thư Nhân. Không đúng, còn Thái tử nữa. Thái tử chạy đến Hộ Bộ đặc biệt cần mẫn, cần mẫn đến mức ông đến Hộ Bộ để chặn đường Thái tử. Nghĩ thôi hộc máu.

 

Thái tử nhận ám hiệu của phụ hoàng, tiến lên một bước: “Thưa các vị đại nhân, bá tánh các nước đang chờ lương thực cứu mạng đấy.”

 

Chu Thư Nhân đáy mắt ánh lên vẻ châm chọc. Có quốc gia vì bá tánh, nhưng cũng nước vì quyền quý. Lương thực đổi về qua từng tầng lớp bòn rút, đến tay bá tánh thì còn chẳng bao nhiêu. Cuối cùng, bá tánh vẫn dựa chính .

 

Chu Thư Nhân tiếp lời, những lời gây sốc: “Còn sống thì mới tất cả. Nếu thật sự chờ đến lúc bá tánh đói quá loạn, e rằng các vị khó mà về kinh đô .”

 

Cả điện đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Thư Nhân. Ông chỉ khẽ mỉm , như thể những lời nguy hiểm do ông .

 

Hoàng thượng nắm chặt lòng bàn tay, ông nghĩ đến giấc mộng của phụ hoàng. Nước thể nâng thuyền cũng thể lật thuyền, bá tánh an cư thì hoàng quyền mới thể vững chắc. Ông sợ, Chu Thư Nhân, hoàng quyền hiện tại vô cùng vững chắc.

 

Tâm trạng hùng hổ tranh luận của các sứ thần như một nhát d.a.o đ.â.m thủng, khí thế lập tức tan biến. Có thậm chí còn tỏ vô cùng gấp gáp, thể thấy giai cấp thống trị của họ áp bức nô dịch bá tánh ít.

 

Sau đó việc diễn thuận lợi. Có một đầu, lục tục chọn vật tư đổi. Cũng cần suy nghĩ thêm khi cung.

 

Hoàng thượng hài lòng: “Lại dùng gạo trắng, bột mì tinh để đổi lấy than đá, chẳng ai đổi khoáng sản cả.”

 

Ôn lão đại nhân: “Quyền chủ động trong tay triều , đổi than đá thì chỉ thể dùng lương thực thô thôi.”

 

Chu Thư Nhân xen , chuyện đó cứ để khác thảo luận.

 

Tại Lương vương phủ, Dung Xuyên mang theo con trai đến thăm Lương vương.

 

Lương vương vô cùng kinh ngạc: “Sao về đây?”

 

Vị thuở nhỏ chịu khổ, giờ đây hưởng bộ phú quý thiếu thốn . Ông cũng cảm khái vận may của Dung Xuyên thật .

 

Dung Xuyên : “Đệ ở trong phủ rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nên ngoài dạo. Tứ ca cũng đến thảo nguyên, ở đó xảy ít chuyện. Đệ vốn là nên chiến trường, cuối cùng là tứ ca . Vẫn cơ hội tứ ca kể chuyện chiến trường, nay mang con trai đến để một chút.”

 

Lương vương nghĩ nhiều, tuy ông ở kinh thành nhưng cũng sự gian nan ở Phân Châu thảo nguyên. Vị từng tay tàn sát, lúc trở về còn chùa tu . “Nếu thấy phiền thì tự nhiên vui lòng kể.”

 

Trạch Nhi tươi rói: “Tứ bá, cháu rót cho ạ.”

 

Lương vương “ồ” một tiếng: “Ta còn uống do Tần vương thế tử rót, mấy bá bá khác của cháu nhất định sẽ ghen tị.”

 

Vị chính là đứa cháu mà phụ hoàng yêu thương nhất. Tuy đều là hoàng tôn, nhưng vì sự yêu thích của phụ hoàng mà phân chia cấp bậc. Con trai của ông khó gặp phụ hoàng, dù là gia yến, phụ hoàng cũng sẽ để ý tới.

 

Trạch Nhi: “Cháu là tiểu bối, tiểu bối rót cho trưởng bối là lẽ đương nhiên ạ.”

 

Lương vương lòng chua xót, đây là đứa cháu phụ hoàng đích nuôi dạy bên . Tấm lòng của phụ hoàng đều dành cho con vợ cả cả .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1556-trach-dau.html.]

 

Dung Xuyên cảm nhận cảm xúc của tứ ca nhưng gì. Đích thứ vốn đối đầu , cũng sẽ an ủi một cách giả tạo.

 

Cảm xúc của Lương vương nhanh biến mất, ông bắt đầu kể về những chuyện gặp chiến trường Đông Bắc: “Uy lực của đại pháo thật kinh , như một cỗ máy xay thịt, một phát pháo cướp nhiều sinh mạng. Cảnh tượng lúc đó vô cùng chấn động.”

 

Khi dùng đến đại pháo, chính ông cũng kinh ngạc một thời gian dài.

 

Lương vương cũng thật sự ai để trò chuyện, hiếm khi Dung Xuyên đến thăm, ông lâu, còn bộc bạch ít tâm sự: “Nếu thể , nhất định sẽ xây dựng Đông Bắc cho mới trở về.”

 

Dung Xuyên chỉ , đừng mơ, còn xây dựng cho ư, hoàng sẽ đồng ý . “Hiện tại biên giới tụ tập ngày càng nhiều bá tánh dị quốc, sớm muộn gì cũng là chuyện. Vẫn nên sớm giải quyết thì hơn, tránh để đến lúc đó náo loạn.”

 

Dừng một chút, tiếp: “Biên giới Đông Bắc của hai nước đang dị động.”

 

Lương vương , mắt híp . Tin tức truyền ngoài, thể thấy đây là bí mật. Hoàng thượng thật sự tin tưởng ruột thịt a. Ông cụp mắt xuống: “Uống .”

 

Dung Xuyên chuyến đạt mục đích, khẽ chạm ly .

 

Tại Ngô phủ, Trúc Lan nhận tin, vội đến thăm Tống Lan: “Đứa bé chứ?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tống Lan, vẻ mặt lạnh như sương tan hết, “Lão phu nhân, đến , lo lắng quá.”

 

Tay Trúc Lan sờ lên trán đứa bé, đây là con trai nhỏ của Ngô Minh, “Đứa bé ngoan ngoãn ngã ?”

 

Tống Lan lấy khăn lau nước mắt: “Thằng bé ham chơi lắm, mùa đông cũng đòi ngoài. Ta chỉ lơ là một chút là nó ngã từ bậc thang xuống. May mà nó che đầu, mặc chiếc quần bông dày mà tặng nên thương, chỉ là hoảng sợ thôi.”

 

Tim Trúc Lan đập thình thịch. Bà thích đứa con trai nhỏ của Ngô Minh, bụ bẫm đáng yêu, đứa bé đến Chu phủ cũng siêng năng. Vừa tin nó thương là bà vội vàng chạy đến ngay. Chỉ là, bà dù cũng của Ngô Minh, “Chuyện trong phủ vẫn giao cho con.”

 

Tống Lan trong lòng nén giận. Nàng để đám thất mắt, dù là khác tặng cho Ngô Minh. Trong lòng nàng con trai là đủ. Thiếp thất mang thai, nàng cũng từng hà khắc, cần thiết. Nàng vẫn là quá nhân từ, “Để lo lắng .”

 

“Đại phu ?”

 

“Đã uống t.h.u.ố.c an thần , nghỉ ngơi vài ngày là .”

 

Trúc Lan vuốt ve khuôn mặt đứa bé, mặt nhỏ nóng hôi hổi, “Thật sự thì đưa hai đứa nhỏ đến hầu phủ .”

 

Tống Lan cũng định như , chỉ là tiện . Dù cũng chồng. Nàng cũng đưa con về nhà đẻ, nhưng đưa con về nhà đẻ thì chuyện sẽ to . “Vậy phiền nuôi .”

 

“Phiền phức gì chứ, trong nhà nhiều trẻ con, bọn nó thể chơi chung với .”

 

Hẹn xong ngày mai đưa con qua, Trúc Lan định rời . Bà chỉ đến để xem đứa bé. khoác áo choàng, kịp bước ngoài tiếng la hét bên ngoài: “Lão phu nhân cứu mạng, lão phu nhân cứu mạng.”

 

Trúc Lan: “……”

 

Lão phu nhân là đang gọi bà ! Tuy xem kịch trạch đấu, nhưng phận của bà dính .

 

Tống Lan mặt mày sa sầm, trong phủ bao nhiêu mua chuộc, tin tức nhanh nhạy đến thế.

 

Trúc Lan khẽ hắng giọng: “Ta tạm thời ngoài nữa.”

 

Bà vẫn còn thấy tiếng la hét. Bà tử ăn kiểu gì , còn mau bịt miệng !

 

 

Loading...