Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1551: Mưu tính
Cập nhật lúc: 2025-10-08 15:45:48
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Trúc Lan xe ngựa cung. Lần là Thái hậu mời bà mà là Hoàng hậu nương nương. Thái hậu bận, Thái Thượng Hoàng bệnh nặng một phen cần chăm sóc, tâm tư của Thái hậu đều đặt lên Thái Thượng Hoàng.
Hôm qua nữ quan đến truyền lời, bà liền gửi tin đến Tần vương phủ. Con gái tự đến, nhưng cho mang lời đến. Gần đây Hoàng hậu đặc biệt chú ý đến Chu gia. Từ khi các vương gia thể khỏi cung, con gái và con rể liền ở lì trong Tần vương phủ, ai mời cũng khỏi cửa.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan xoay xoay vòng tay cổ tay, đây là Hoàng hậu nhớ thương .
Vào cung, Trúc Lan kiệu. Trời quá lạnh, bộ đến tẩm cung của Hoàng hậu lạnh c.h.ế.t cũng .
Đến tẩm cung của Hoàng hậu, Trúc Lan thở phào một , cũng may là gặp riêng bà, còn vài vị phu nhân tước vị. Trúc Lan lâu gặp Thẩm hầu phu nhân, thấy, Thẩm hầu phu nhân lộ rõ vẻ già nua, trông sức khỏe cũng khỏe mạnh, sắc mặt tái nhợt.
Trúc Lan đ.á.n.h giá một lượt trong điện xong: “!!”
Hôm nay những đến trong điện, sức khỏe của bà mà là nhất.
Các vị chào hỏi . Kinh thành lớn thì lớn, nhỏ nhỏ, ai cũng từng gặp mặt trò chuyện, tình cảm qua . Người qua nhiều nhất với Trúc Lan ngược là Thẩm lão phu nhân.
Thẩm lão phu nhân thần sắc phức tạp. Năm đó Dương thị bà liền để mắt, ai thể ngờ, Chu gia sẽ tạo hóa như . Chu gia từng bước leo cao, còn Thẩm hầu phủ đang xuống dốc. Lại vì con gái gả cho Diêu Triết Dư, Thẩm gia bề ngoài liên lụy, nhưng theo sự đổi của hoàng quyền, cuối cùng cũng trọng dụng nữa.
Đầu của Thẩm lão phu nhân đau. Con gái của Thẩm gia dễ gả. Hôn sự mưu tính , mấy năm nay vẫn luôn cao tới thấp xong. Con trai cả càng gả mấy con gái cho những học sinh xuất hàn môn, là để bồi dưỡng, chỉ là quá chậm.
Hoàng hậu ngoài, Trúc Lan chú ý tới trang điểm của Hoàng hậu đậm, lớp phấn nền dày che giấu khí sắc mặt. Mấy ngày gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu già vài tuổi, căn cơ tổn thương bồi bổ .
Hoàng hậu hiệu: “Đừng câu nệ, bổn cung hôm nay tìm mấy vị đến chỉ là để tâm sự.”
Nàng càng gặp riêng Chu hầu phu nhân, nhưng thể. Nhất cử nhất động của nàng Hoàng thượng đều .
Thẩm lão phu nhân mở miệng : “Đã lâu gặp nương nương, nương nương vẫn rạng ngời như cũ. Muốn phúc khí nhất chính là Hoàng hậu nương nương.”
Trúc Lan cúi đầu xuống, đây là bao lâu gặp Hoàng hậu mà khen quá lời, Thái hậu nương nương còn sống mà!
Mặt của Hoàng hậu cũng cứng , nàng cũng dám đồng ý: “Người phúc khí nhất nên là Thái hậu, bổn cung so .”
Thẩm lão phu nhân hổ: “Nhìn , thấy Hoàng hậu một cái là vui quá, miệng liền giữ .”
Hoàng hậu nghĩ nghĩ, đầu về phía Dương thị: “Nhiều ngày gặp lão phu nhân, lão phu nhân gần đây khỏe ?”
Trúc Lan đáp lời: “Thần phụ gần đây , nương nương quan tâm.”
Hoàng hậu : “Bổn cung thấy khí sắc của lão phu nhân tồi. Bổn cung ít d.ư.ợ.c thảo , lát nữa mang về.”
Trúc Lan và đám vội dậy tạ ơn.
Hoàng hậu : “Mấy hôm , lão tứ gặp tiểu công tử của Chu hầu phủ. Trở về với bổn cung, tiểu nhi tử của lão phu nhân đủ loại sách, kiến thức uyên bác, còn tiểu công tử về những gì thấy.”
Trúc Lan trong lòng kiên định, bà chỉ sợ Hoàng hậu mai cho con trai. “Còn việc , thần phụ .”
Hoàng hậu : “Lão tứ khỏi cung, bổn cung cũng mới . Vốn dĩ sợ lão tứ học cái , công tử của Chu hầu phủ , bổn cung cũng ngăn cản nữa. Đến lúc đó sẽ quấy rầy.”
Trúc Lan vội : “Tứ hoàng tử thể đến phủ, là vinh hạnh của hầu phủ.”
Nàng đắc tội với Hoàng hậu, đặc biệt là một Hoàng hậu còn sống bao lâu. Hoàng hậu nỡ c.h.ế.t ? Không nỡ. Càng là nhiều càng luyến tiếc, chỉ là vì con trai, Hoàng hậu còn luyến tiếc vinh quang khi còn sống, cho nên Hoàng hậu nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1551-muu-tinh.html.]
Mặt già của Thẩm lão phu nhân cứng đờ. Bà xem như hiểu rõ, thật, các bà chỉ là nền. Bà còn đang suy nghĩ tại là những tuổi, còn nghĩ hoàng gia cuối cùng cũng nhớ đến Thẩm hầu phủ. Một nghẹn ở ngực.
Hoàng hậu mệt mỏi, cũng liền cáo từ. Đều nhận d.ư.ợ.c liệu do Hoàng hậu tặng. Ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, lục tục lên kiệu.
Trúc Lan thể thừa nhận, nước cờ của Hoàng hậu đúng. Bà tuy gặp qua Tứ hoàng tử vài , nhưng Tứ hoàng tử là ham chơi. Tứ hoàng tử ham chơi mà qua với Xương Trung, sẽ Hoàng thượng căng thẳng.
Về đến nhà, Trúc Lan mệt c.h.ế.t, lâu mang trang sức của mệnh phụ, cổ đè đến khó chịu.
Thanh Tuyết đến xoa bóp, Trúc Lan thoải mái: “Thảo d.ư.ợ.c mang từ trong cung về, đưa nhà kho cất .”
Thanh Tuyết: “Vâng ạ.”
Trúc Lan : “Kỳ Châu gặp tuyết tai, chỉ sợ cảm lạnh nhiễm bệnh. Dược liệu mà lão Tam gia tích góp quyên góp hết trong trận lụt . Hiện tại nhất định thiếu d.ư.ợ.c liệu. Ngươi kiểm kê d.ư.ợ.c liệu trong nhà kho, chuẩn một ít đợi mấy ngày nữa gửi Kỳ Châu.”
Thanh Tuyết nghĩ đến nhà kho trong phủ thể so với một d.ư.ợ.c phòng, lão phu nhân đặc biệt thích trữ d.ư.ợ.c liệu. “Vâng ạ.”
Bả vai của Trúc Lan thoải mái hơn, bà hiệu cho Thanh Tuyết việc. Bây giờ mua t.h.u.ố.c dễ, gần đây các hiệu thuốc, d.ư.ợ.c liệu chữa bệnh thương hàn cơ bản đều cung cấp cho triều đình. Dược liệu còn nhiều, trong nhà thương hàn mua t.h.u.ố.c chỉ thể xem đại phu, đại phu kê đơn mới thể mua , d.ư.ợ.c liệu khó cầu.
Trúc Lan mím môi, thời cổ đại chỉ d.ư.ợ.c liệu khó cầu, đại phu cũng khó cầu. Đặc biệt là những đại phu bản lĩnh thật sự. Triều đình cố gắng hết sức để bồi dưỡng, nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Buổi chiều, Xương Nghĩa trở . Trúc Lan nghi hoặc: “Hôm qua mới nghỉ tắm gội, lúc mới mới buổi chiều, con trở về ?”
Xương Nghĩa xoa xoa tay, hôm nay thật lạnh. “Con trai nhận công vụ Bình Cảng đón sứ thần các nước, ngày mai xuất phát nên về sớm một chút để thu dọn hành lý.”
“Sứ thần các nước?”
Xương Nghĩa cũng giấu , dù sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền. Đương nhiên dù , cha cũng sẽ với . Chàng xem rõ ràng, cha giấu bất cứ chuyện gì. “Đến để mua lương thực và thành dược.”
Trúc Lan nghĩ đến sự bất thường ở biên giới: “Thiếu lương.”
Xương Nghĩa trong lòng chút hoảng loạn, các quốc gia đều thiếu lương, là điềm lành. “Thời tiết biến hóa lớn như ?”
Trúc Lan thầm nghĩ, chắc là thật sự bước thời kỳ tiểu băng hà dự đoán. “Sẽ thôi.”
Xương Nghĩa: “Hy vọng sang năm thể bình thường.”
Trúc Lan: “...”
Tưởng thật , tiếc là thể.
Xương Nghĩa : “Người của Liễu gia từ Chương Châu trở về, phái thêm mấy vị sư phụ bào chế d.ư.ợ.c liệu qua đó.”
“Liễu gia mượn trang viên của con gái để thu nhận trẻ con?”
Xương Nghĩa thầm nghĩ, phản ứng thật nhanh. “Vâng, thu nhận ít trẻ mồ côi, còn bồi dưỡng một đứa trẻ đầu óc lanh lợi thể quản sự. Sang năm Liễu gia động tác nhỏ.”
Trúc Lan thể thừa nhận: “Liễu gia tầm xa.”
Xương Nghĩa cam lòng, nhưng cũng cách nào. Ai bảo con rể mới quan trường, chức quan quá nhỏ. Chỉ thể an ủi , Liễu gia là quan hệ thông gia sẽ hố con rể.
Trúc Lan : “Triều đình đối với d.ư.ợ.c liệu quản lý ngày càng nghiêm ngặt. Hiện tại thiếu d.ư.ợ.c liệu nghiêm trọng. Tương lai Liễu gia thật sự biến Chương Châu thành một châu d.ư.ợ.c liệu lớn, quan lộ của Liễu đại công tử sẽ thẳng tiến mây xanh.”