Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1537: Nghẹn khuất
Cập nhật lúc: 2025-10-08 04:48:59
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại chủ viện, Trúc Lan thư mà thấy mấy hàng chữ. Triệu thị cầm thư tiến : “Mẹ, thư của Ngọc Sương về .”
Trúc Lan đặt thư xuống hỏi: “Đều gì ?”
Triệu thị : “Con cái đặt tên, Cổ Triệu Tịch. Còn Hồ thị trở , đợi đứa nhỏ một tuổi mới về, nhờ con giúp mang lương thực của trang viên Cổ gia đến Chương Châu.”
“Lưu Phong đặt tên tồi.”
“ , đến lượt nó đặt tên.”
Trúc Lan lấy bút tên xuống: “Ngọc Sương và đứa nhỏ đều cần dinh dưỡng, bảo lão đại bắt mấy con dê cùng đưa qua đó.”
Triệu thị: “Trang viên của Cổ gia nuôi ít, họ đủ ăn.”
“Cổ gia là Cổ gia, tâm ý của chúng là của chúng .”
Triệu thị nghĩ nghĩ : “Con định gửi thêm một ít than củi và da thú qua đó, hôm nay trời lạnh quá.”
Trúc Lan gió lạnh ngoài cửa sổ: “Quả thực lạnh, chuẩn thêm một ít sai.”
Triệu thị trong lòng tính toán xem con gái còn thiếu cái gì. Nghĩ đến con rể, mặt nụ càng sâu: “Huyện do Lưu Phong quản hạt, năm nay bá tánh trong tay dư tiền. Ngọc Sương bá tánh trong huyện thành đông lên, bá tánh cảm kích Lưu Phong, ít đến phủ nha biếu cá, biếu rau.”
Trúc Lan vui mừng thực sự: “Mắt của bá tánh đều sáng như tuyết, Lưu Phong nhận sự tán thành của bá tánh.”
“ .”
Nếu chồng hợp tác với Liễu gia, thể quá cao điệu, nàng cũng khoe khoang con rể.
Giữa trưa, Lâm Tình ở ăn cơm. Mấy cô nương cùng Lâm Tình tự tại. Lâm Tình vốn định buổi chiều trở về, nhưng Ngọc Điệp níu . Vì tâm tư, Lâm Tình liền thẳng đến khi giờ tan học đến.
Minh Thụy trở về, liền từ miệng gã sai vặt Lâm Tình đến. Chuẩn về sân, chân khựng , vòng qua để gặp vị hôn thê.
Người còn đến cửa, tiếng đàn, bước nhanh , quả nhiên là Ngọc Điệp đang gảy đàn, còn vị hôn thê thì một bên chỉ điểm. Mắt tinh, liếc một cái thấy ngón tay chút sưng đỏ của vị hôn thê.
Nha chào hỏi, Minh Thụy gật đầu. Chỉ thấy Lâm Tình mặt đỏ bừng dậy, em gái nhà hì hì phất tay.
Lâm Tình chút tự nhiên, nàng rời chính là vì gặp vị hôn phu. “Trở về .”
Minh Thụy xuống: “Các cứ .”
Ngọc Điệp khẽ thở dài, trai ruột của nàng thật bằng Liễu Nguyên Bác. Dù , nàng sẽ thích tính tình như trai , dù trai đến cũng vô dụng. Vẫn là vị hôn phu của hơn, lạnh nóng. Nghĩ đến đây, nàng nhịn sờ sờ ngọc bội, đây là ngọc bội bằng noãn ngọc, trời lạnh Nguyên Bác liền tặng cho nàng.
Lâm Tình chỉ ấm : “Đây là mới pha, nếm thử .”
Minh Thụy ừ một tiếng, tự rót cho một ly, nhấp một ngụm dừng : “Nàng pha ?”
“ , thế nào?”
Minh Thụy khóe miệng mang : “Rất ngon.”
Em gái nhà pha tay nghề .
Ngọc Điệp thầm nghĩ, nàng mà, Lâm Tình đột nhiên pha . Là đang chờ ở đây. Nàng sự cẩn thận của chị dâu tương lai. Chậc chậc, trai ruột thật phúc khí. Khó trách đặc biệt thích chị dâu tương lai, tất cả là vì chị dâu tương lai đặt trai trong lòng.
Minh Thụy một lúc, hỏi vị hôn thê về tình hình gần đây, dậy ngoài.
Lâm Tình chút thất vọng, vực tinh thần : “Giờ cũng còn sớm, về đây.”
Ngọc Điệp dậy: “Ta tiễn .”
Vừa khỏi cửa thấy trai , trong tay còn cầm một bình thuốc. Ngọc Điệp trộm cũng tiễn nữa.
Minh Thụy đưa bình t.h.u.ố.c qua: “Thấy tay nàng vết kim đâm, t.h.u.ố.c mỡ tồi. Đi thôi, tiễn nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1537-nghen-khuat.html.]
Đôi mắt chút u ám của Lâm Tình sáng ngời, nắm lấy bình thuốc, nụ rạng rỡ: “Được.”
Ánh mắt Minh Thụy khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn gì.
Ngày hôm , lâm triều Chu Thư Nhân mới thần, ngã. Hoảng sợ, xoay thấy ngã cũng dậy nổi, đây là ngất xỉu.
Hoàng thượng sắc mặt : “Tuyên thái y.”
Chu Thư Nhân và đám lật , mới là ai. Là một trong mấy vị tiết kiệm thể biểu hiện nhất năm nay. Vị tàn nhẫn, đừng tìm lối tắt , ít nhất từ một danh tiếng cho Hoàng thượng nhớ kỹ.
Thái y đến nhanh, chỉ là khi chẩn bệnh chút há hốc mồm, nên trả lời thế nào. Ông thể vị đại nhân là do đói ?
Thái tử liếc mắt một cái sự khó xử của thái y, xuống : “Trước tiên đưa Tề đại nhân đến thiên điện nghỉ ngơi.”
Thái y thở phào một , theo thị vệ cùng rời . Thái tử theo , là do đói, mặt cũng đen .
Lâm triều nhanh kết thúc, Tề đại nhân ngất xỉu cũng tỉnh. Hoàng thượng giữ Tề đại nhân , các vị đại thần tò mò nhưng vẫn rời .
Uông Cự ghé qua buôn chuyện: “Đây là đang diễn trò gì ?”
Khâu Duyên cũng nên lời: “Dù tiết kiệm cũng thiếu ăn uống, chắc là đói chứ?”
Chu Thư Nhân: “Xóa bỏ chữ ‘chắc’ .”
Rõ ràng là đói, sự khó xử của thái y lên tất cả.
Khâu Duyên trừng lớn mắt: “Vậy thì chút quá đáng . Trước đây họ thể hiện tiết kiệm, nhưng cũng cần ăn uống điều độ đến mức chứ.”
Chu Thư Nhân sờ sờ râu: “Bất kể thế nào, mục đích của Tề đại nhân đạt . Nhìn xem, ngài giữ một .”
Uông Cự nheo mắt: “Vụ thu hoạch mới kết thúc bao lâu, năm nay đều tiết kiệm, quả thực tiết kiệm lương thực. Không là văn chương chứ.”
Chu Thư Nhân liếc mắt tán thưởng: “Ta đoán bây giờ Tề đại nhân nhất định đang . Tề đại nhân thể giống như Ôn lão đại nhân năm , triều quyên góp lương thực, chỉ thể nghĩ cách khác. Chúng vẫn là nên về suy nghĩ xem nên quyên góp bao nhiêu lương thực .”
Uông Cự: “...”
Khâu Duyên: “...”
Sao cảm thấy nghẹn khuất như ?
Chu Thư Nhân cảm thấy nghẹn khuất. Hôm nay là Tề đại nhân thì cũng là khác. Năm nay nhất định sẽ quyên góp lương thực. Nếu Ôn gia sợ liên tục đề nghị quyên góp lương thực sẽ chọc giận nhiều , Ôn gia sớm đề nghị .
Ngày hôm lâm triều, Chu Thư Nhân mặt lạnh tanh Tề đại nhân lóc kể lể. Khóc lóc kể lể quê nhà lương thực mất mùa, đem lương thực về quê. Dù , ý tứ biểu đạt đặc biệt rõ ràng, thể so với hát tuồng.
Hôm qua còn sắc mặt , hôm nay Hoàng thượng vẻ mặt động dung.
Các đại thần triều càng , mặt càng lạnh lùng.
Kết quả cuối cùng, Hoàng thượng lượng sức mà . Điều duy nhất hơn năm là Tề đại nhân căng lắm cũng chỉ quyên góp một trăm thạch. Sắc mặt các vị đại thần hơn vài phần.
Tề đại nhân ngốc, ông tự tin quyên góp nhiều, thể quyên góp quá ít. Vừa chọc ghi hận, thể nhận lợi ích, một trăm thạch là đúng.
Sau khi tan triều, Khâu Duyên vô cùng coi thường Tề đại nhân, thấy Tề đại nhân vẻ mặt tươi , hừ lạnh một tiếng.
Chu Thư Nhân vỗ vai Khâu Duyên: “Hôm nay là ông thì cũng sẽ là khác, Hoàng thượng trong lòng hiểu rõ.”
Khâu Duyên: “Ta chỉ là nghẹn khuất, vì bọn họ thể biểu hiện, việc tiết kiệm chút biến vị. Bây giờ quyên góp lương thực, cơn nghẹn khuất thật khó chịu.”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, lúc nào cũng thiếu những như . “Ngươi đổi một suy nghĩ khác, lương thực quyên góp sẽ quốc khố, đây cũng là tự tin của Hộ Bộ.”
Khâu Duyên , trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tại Chu gia, Trúc Lan xong lời con gái , vẫn bình tĩnh.
Tuyết Hàm bất ngờ: “Mẹ, kinh ngạc ?”