Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1530: Chặn lời
Cập nhật lúc: 2025-10-08 02:10:53
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trúc Lan xong lời giải thích của Lý thị, hóa là do Nhiễm Uyển chú ý tới, Lý thị xong liền ghi nhớ trong lòng. Nói cũng , Lý thị chồng cũng quan tâm đến con dâu.
Lý thị: “Mẹ, trong hai con dâu, con lo lắng nhất là Lưu Giai. Bây giờ thì , con cũng cần lo lắng nữa.”
“Ừm, việc tiên cứ giấu , đợi xác nhận hãy với lão gia tử.”
Lão gia tử chờ đứa nhỏ chút lâu . Biết Minh Đằng bận, nhưng vẫn sẽ với Thư Nhân một câu về chuyện con cái. Nếu Minh Đằng xuất từ Chu gia, lão gia tử trực tiếp nạp , còn lén lút nảy sinh ý định nạp cho Minh Đằng. Cũng may Chu Thư Nhân dập tắt ý niệm đó khi lão gia tử hành động.
Tại Chương Châu, Lưu Giai dám ngoài, vô cùng tiếc nuối vì thể dạy chữ cho các bé gái trong trang viên.
Ngọc Sương: “Bây giờ quan trọng nhất là nàng dưỡng thể, đừng nghĩ nhiều.”
Lưu Giai sờ sờ bụng nhỏ, gần đây mỉm . Tuy còn một thời gian nữa mới thể xác nhận, nhưng nàng khẳng định thai. “Vâng.”
Ngọc Sương sắp sinh. Thai lúc đầu hành hạ nàng, đợi đến khi bụng lớn lên quấy nữa, bây giờ ngoan. “Ta mong thai là một bé gái.”
Lưu Giai: “Con gái thì quá, đủ cả nếp lẫn tẻ.”
Ngọc Sương định mở miệng, Minh Đằng trở : “Ta mang về một ít cá, giữa trưa ăn cá nhé?”
Ngọc Sương: “Ở mà cá ?”
Minh Đằng : “Thôn gần đó tát ao cá, về đúng lúc ngang qua liền mua một ít. Cá thật sự nhỏ, con lớn nặng ba bốn cân.”
“Đợi lát nữa bảo quản gia mua thêm một ít về. Trong sân cũng một cái ao, thả đó nuôi, ăn lúc nào thì vớt lên.”
Cá nàng tự nuôi nhiều lắm, con lớn ăn hết . Không cách nào khác, ai bảo bên đồ ngon thiếu thốn.
Minh Đằng: “Được, mua thêm một ít, đợi nàng sinh con ăn cho ngon.”
Gần đây theo Lưu Phong khắp nơi, thấy bên đồ ngon thiếu thốn, ngay cả cá lớn cũng khó mua .
Lưu Phong giữa trưa trở về, thấy tiệc cá, cao hứng : “Mau lấy rượu ngon cất đây.”
Xương Trung: “Cháu rể, lô thảo d.ư.ợ.c của con thu hoạch cũng gần xong , chúng chuẩn về kinh.”
Lưu Phong hỏi: “Tiểu thúc thúc ở thêm một thời gian ?”
Xương Trung lắc đầu: “Không , chúng ngoài cũng một thời gian , trở về.”
Lưu Phong nghĩ , quả thực ngoài một thời gian. “Được, chuẩn chút đồ gửi về kinh thành.”
Mấy ngày gần đây, đường cũng thấy phơi phới. Cậu trồng d.ư.ợ.c liệu thành công, lo bán , bá tánh trong tay cũng chút tiền. Gần đây tiền bạc phát xuống, bá tánh trong huyện thành cũng đông lên, còn vẻ c.h.ế.t chóc như nữa.
Lưu Phong nghĩ đến nhạc phụ , cân nhắc xem nên gửi gì về. Ai, thứ gì , chỉ thể chọn một ít đồ vật thể hiện tấm lòng.
Tại hoàng cung kinh thành, Chu Thư Nhân cùng Thái Thượng Hoàng dùng bữa. Thái Thượng Hoàng tiên năm nay tuyển chọn giống tồi, đợi đến vụ thu thể tăng thêm một thành thu hoạch.
Chu Thư Nhân nhiều vui mừng: “Cần định mấy đời mới .”
Năm nay trồng đều là những hạt giống nhất chọn lựa kỹ càng, thu hoạch cao mới là lạ. Một thu hoạch tính là gì.
Thái Thượng Hoàng trừng mắt: “Ngươi thể cho trẫm vui vẻ một chút ?”
“Lời thật thì khó .”
Thái Thượng Hoàng thở phì phò, thôi , ngài quả thực mường tượng cảnh tượng sản lượng lương thực tăng cao. Ngài còn đem tin truyền ngoài, bây giờ dội một gáo nước lạnh, Thái Thượng Hoàng cũng bình tĩnh . “Ngươi chỉ giỏi dội nước lạnh.”
Chu Thư Nhân trong lòng trợn mắt, ông sợ a, sợ các châu bên nảy sinh ý đồ , vì tiền đồ mà báo cáo sai sự thật, trò gian dối. “Vốn thiếu lương thực, thần sợ báo cáo sai, đến lúc đó bá tánh cần lương thực cứu tế, đều đòi lương thực từ thần, thần mà kiếm?”
Thái Thượng Hoàng ăn : “Ai, ngăn chặn .”
“Ha hả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1530-chan-loi.html.]
Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng: “Còn lạnh nữa.”
“Ngài cứ vui , thần là hiếm khi thật.”
Mấy năm nay ông ở địa vị cao, hiểu trò lừa gạt . Có những chuyện ông thể quản, nhưng liên quan đến bá tánh thì . Năm ngoái chỉ vì lương thực mà c.h.ế.t ít , nếu báo cáo sai, cuối cùng xui xẻo chính là bá tánh.
Thái Thượng Hoàng sâu kín : “Trẫm hiểu .”
Hoàn dập tắt ý định truyền tin tăng sản lượng.
Chu Thư Nhân hiểu rõ Thái Thượng Hoàng, lúc mới yên tâm. Nếu thể sủng thần của Hoàng thượng, bởi vì những lời thật sự sẽ ảnh hưởng đến quyết định của bậc thiên tử.
Thái Thượng Hoàng đề cập đến lương thực nữa, thuận miệng : “Ngươi là , Chu hầu phủ các ngươi khá .”
Chu Thư Nhân cân nhắc những lời , Thái Thượng Hoàng đột nhiên như nhất định nguyên nhân. Nghĩ đến gần đây Chu gia tránh né tộc Vương thị, ông : “Thần đều hiểu rõ phận của .”
Thần vĩnh viễn là thần, bề thì lời Hoàng thượng, còn nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng thượng.
Thái Thượng Hoàng đẩy đĩa thức ăn mặt: “Đây là món ngươi thích ăn.”
Tâm tư Chu Thư Nhân khẽ động. Không thể , Thái Thượng Hoàng đối với ông thật tệ. Mỗi cùng Thái Thượng Hoàng ăn cơm, đều món ông thích ăn. Đừng là đế vương tâm tư , thể cho đế vương dùng tâm tư lên , đó cũng là bản lĩnh.
Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt đoàn của Minh Đằng về kinh. Hôm nay Lưu Giai cũng chẩn đoán chính xác là thai. Vui mừng nhất chính là Vinh lão gia tử, Vinh gia hậu.
Trúc Lan tự đến báo hỉ cho cữu cữu: “Ngài thể yên tâm .”
Lão gia tử ha ha : “Tốt, .”
Nếu ông thích hợp tự xem, ông tự qua đó . Trong lòng thầm niệm nhất định là con trai, nhất định là con trai.
Trúc Lan ở lâu, về chủ viện lão gia tử tặng nhiều đồ vật cho Lưu Giai, bà chỉ .
Lưu phủ tin, Mã thị tự đến. Thấy Trúc Lan còn niệm A Di Đà Phật: “ cũng thể yên tâm .”
Trúc Lan: “Đến lúc đó còn nhờ bà chăm sóc nhiều hơn.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Mã thị : “Nên , nên .”
Trúc Lan giữ Mã thị ở cùng ăn cơm tối: “Lát nữa tan nha môn, bảo Minh Đằng đón Lưu đại nhân.”
Mã thị cũng liền đồng ý: “Được.”
Tan nha môn, Lưu Kinh từ Đại Lý Tự thấy con rể, bước nhanh hơn hai bước: “Sao con đến đây?”
Minh Đằng toe toét miệng: “Nương tử hỉ, con đón ngài cùng ăn một bữa cơm.”
Lưu Kinh sững sờ vài giây, . Gả con gái nhà cao cửa rộng, ông nhớ thương con gái nhất. Con gái thành hồi lâu con, ông cha lo lắng. Trước mặt con rể đều thẳng lưng nổi, bây giờ thì . “Tốt, .”
Trở Chu phủ, vặn Chu Thư Nhân cũng về đến nhà. Lưu Kinh vội : “Chu hầu.”
Chu Thư Nhân Cẩn Ngôn hỉ sự: “Chúc mừng.”
“Cùng vui, cùng vui.”
Đợi đến tối ăn cơm, Chu Thư Nhân một chuyện với Lưu Kinh. Hai trò chuyện trong đình ở hoa viên. Chu Thư Nhân vòng vo: “Ngài ở Đại Lý Tự cũng chút năm , mấy năm nay vị trí vẫn đổi, ngài ý định gì ?”
Lưu Kinh trong lòng cả kinh, tay cầm ly vẫn vững vàng: “Ý của hầu gia là?”
Chu Thư Nhân mặt hồ: “Thời gian lâu quá , nên đổi một chút.”
Lưu Kinh ở Đại Lý Tự tiến thêm một bước là khó. Lưu Kinh lọt mắt của Hoàng thượng, chỉ thể chờ đợi. Hơn nữa thời gian lâu , vẫn ở một chỗ cũng cản đường khác.
Lòng Lưu Kinh bất , ông cảm thấy , hầu gia kéo ông một phen. “Ý của ngài là, hạ quan cản đường khác?”