Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1521: Cướp thời cơ
Cập nhật lúc: 2025-10-07 14:12:35
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối ăn cơm xong, Chu Thư Nhân giữ Minh Đằng . Lão nhân mặt biểu cảm cũng lên tiếng, chỉ lo sách.
Minh Đằng giữa phòng. Ông nội gì, áp lực của ngược càng lớn, mồ hôi trán chảy xuống theo gò má, một chút cũng dám động, mồ hôi cũng dám lau.
Khi Thư Nhân giáo d.ụ.c cháu trai, Trúc Lan bao giờ xen . Hôm nay bà cố ý những món Minh Đằng thích ăn, dù cũng ăn bụng , phạt cũng chịu .
Thời gian trôi qua từng chút một, Minh Đằng ít khi phạt . Hai chân căng thẳng chút nổi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Trúc Lan tiếng động nhỏ, ngẩng đầu liếc , đó tiếp tục cắt tỉa cành hoa.
Chu Thư Nhân đặt sách xuống, tiếng động nhỏ. Minh Đằng về phía ông nội, chỉ thấy ông nội đang chằm chằm . Minh Đằng nhịn nuốt nước bọt: “Ông, ông nội.”
“Con nên may mắn vì ngày mai con cung. Thấy thứ treo tường ?”
Minh Đằng thấy cây chổi lông gà, cứng . Ông nội đ.á.n.h . “Ông nội, tôn nhi nhất định sẽ cẩn thận hơn, tuyệt đối sẽ hành động lỗ mãng nữa.”
Chu Thư Nhân gõ gõ bàn: “Ừm, con về , ngày mai hẵng bàn.”
Minh Đằng hiểu , hôm nay ông nội phạt , ngày mai từ hoàng cung về nhà nhất định sẽ đ.á.n.h . Cậu quả thực đáng đánh, vẫn là đủ cẩn thận, suýt nữa vì mà nhà xảy chuyện.
Hôm nay thái gia gia “rút dây động rừng”. Cậu là Vinh Minh Đằng cũng là Chu Minh Đằng, cùng Chu hầu phủ là một thể, một sai lầm thể ảnh hưởng đến cả Chu hầu phủ.
Minh Đằng cúi đầu: “Vâng, ông nội, con về . Người và bà nội nghỉ ngơi sớm.”
“Ừm.”
Trúc Lan đợi Minh Đằng : “Ta cứ tưởng ông sẽ thuyết giáo, ngờ là trực tiếp phạt thể.”
Chu Thư Nhân sách chút khát, rót một ly nhấp một ngụm mới đáp: “Cữu cữu giáo d.ụ.c nó . Cữu cữu tiện tay với Minh Đằng, chút kiêng dè. Ta thì , việc phạt thể để là đúng.”
Hơn nữa hai đều thuyết giáo , một văn một võ hiệu quả nhất.
Trúc Lan nghĩ cũng , dù cũng là con nuôi, ở tại Chu hầu phủ. Cữu cữu tuổi cao, Minh Đằng thể một đảm đương, cữu cữu kiêng dè quả thực ít.
Ngày hôm , khi lâm triều, Chu Thư Nhân ở hoàng cung cùng Hoàng thượng chuyện một lúc, Minh Đằng đến. Minh Đằng thấy ông nội cũng ở đó, nghĩ đến buổi tối tránh khỏi đánh, nhịn nuốt nước bọt.
Hoàng thượng hiệu cho Minh Đằng dậy: “Tần vương tấu chương thỉnh tội về , ngươi tồi.”
Minh Đằng mặt đỏ lên: “Thần , thần vẫn còn lỗ mãng. Thần đáng lẽ phái báo cáo với Tần vương . Vì thần tính toán sai lầm, Tần vương trì hoãn thời gian cứu thần, thần tội, xin Hoàng thượng minh xét.”
Hoàng thượng rõ ràng chuyện xảy thảo nguyên. Đây là sự rèn luyện đối với . Đệ là đứa trẻ lớn lên trong hoàng thất, trải qua quá nhiều m.á.u tanh, tâm địa vẫn còn quá mềm. Ý của phụ hoàng là thiếu sự rèn luyện. Bây giờ trưởng thành tồi, gần đây trấn áp mấy bộ tộc, thủ đoạn huyết tinh, các bộ tộc khác cũng yên tĩnh.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hoàng thượng hiệu cho Minh Đằng đang quỳ nữa dậy: “Trẫm ngươi tồi, công và tội bù trừ cho .”
Minh Đằng lo lắng cho tiểu dượng, dù tiểu dượng là Tần vương, tấu chương tự thỉnh tội là đại sự.
Hoàng thượng thấu tâm tư của Minh Đằng: “Thân vương gần đây việc phân chia châu tồi, cũng là công và tội bù trừ.”
Minh Đằng thở phào nhẹ nhõm, cao hứng vì phận quan chức của sẽ mất. Cậu hiện tại cũng là một tiểu quan. Vàng của tộc Vinh thị Vinh Ân Khanh quyên góp, nhưng vinh quang của tộc Vinh thị cũng ban ân cho . Cậu là duy nhất trong nhà cần tham gia khoa cử để quan, vì Vinh Ân Khanh mà chỉ hưởng phú quý của Vinh thị, tài nguyên của hoàng thất đối với Vinh thị đều đổ dồn lên .
Cậu mất mặt tộc Vinh thị, càng vẻ vang cho tộc Vinh thị. Lần quả thực lỗ mãng, cũng may kết quả là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1521-cuop-thoi-co.html.]
Chu Thư Nhân cùng Thái tử ghi chép, Minh Đằng nhận định về thảo nguyên. Ông ngẩng đầu liếc Minh Đằng, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng, đồng thời cảm khái, trong các cháu trai trong nhà, tài nguyên của Minh Đằng là nhất, tiếp theo là Minh Vân.
Non nửa canh giờ , Minh Đằng gặp Thái Thượng Hoàng. Đợi Minh Đằng trở về, Chu Thư Nhân cũng khỏi cung, hai ông cháu cùng .
Đợi khỏi hoàng cung, Minh Đằng về phủ, theo ông nội đến Hộ Bộ, nhanh như chớp lên xe ngựa của Hộ Bộ.
Chu Thư Nhân: “Con về phủ nghỉ ngơi, theo gì?”
Minh Đằng cử động cánh tay: “Cánh tay của tôn nhi gần khỏi , cũng cần dưỡng nữa. Tôn nhi lâu gặp ông nội, nhớ .”
“Buổi tối con sẽ nhớ nữa .”
Ý là buổi tối trận đòn sẽ thiếu.
Minh Đằng sờ sờ mũi: “Hôm nay Thái Thượng Hoàng còn đêm nay nhất định sẽ đánh. Ông nội, Thái Thượng Hoàng thật hiểu .”
Chu Thư Nhân ha hả hai tiếng. Trước đây Thái Thượng Hoàng còn thể khỏi kinh khắp nơi, bây giờ thì ở lì trong kinh thành, đào tạo giống , dạo quanh nhà kính, thời gian còn đều ở nghiên cứu ông, nghĩ xem thế nào để đào thứ gì đó khỏi đầu ông.
Vì d.ư.ợ.c phường, thật, Thái Thượng Hoàng cứ lôi kéo ông trò chuyện hai canh giờ.
Chu Thư Nhân đuổi cháu trai về: “Con ở bên vợ con ? Ta bà nội con , Lưu Giai vốn là tâm tư tỉ mỉ, con thường xuyên công tác, nàng cần con ở bên nhiều hơn.”
Minh Đằng ngượng ngùng, ông bà nội còn chú ý đến cả những chuyện của . “Nương tử hôm nay về nhà đẻ, nàng con cung khi nào , là sẽ ở nhà đẻ ăn cơm tối mới về.”
Chu Thư Nhân ừ một tiếng: “Con trở về quả thực nên đến nhà vợ con xem xem. Con xảy chuyện, nhạc phụ của con phát hỏa, nhạc mẫu của con ít đến chùa miếu cầu phúc cho con.”
“Tôn nhi với nương tử ngày mai sẽ qua.”
“Có lẽ ngày mai con .”
Minh Đằng: “...”
Trận đòn chỉ tránh , còn sẽ thương đến !
Tại Lễ Bộ, Xương Nghĩa nhiều việc. Quan viên ngoại phái năm nay chọn xong, công việc của cũng nhàn rỗi hơn, đang nghiêm túc sách học tập.
Liễu đại nhân tiến : “Đọc sách , chỗ nào hiểu ?”
Xương Nghĩa đặt sách xuống: “Hiện tại .”
Liễu đại nhân xuống: “Sang năm đại nhi tử của khỏi kinh, thấy Chương Châu tồi, ngươi thấy ?”
Xương Nghĩa nheo mắt: “Ngươi thật là tinh ranh. Đây là thấy con rể trồng d.ư.ợ.c liệu tồi, hiện tại d.ư.ợ.c phường, ngươi liền nhắm đến Chương Châu, cả châu chậm trễ trồng trọt khai hoang, trồng d.ư.ợ.c liệu?”
Liễu đại nhân : “Chúng là thông gia mà. Ngươi xem, con rể ngươi ở huyện thành, con trai ở châu thành, con trai ủng hộ, nhất định sẽ biến một châu nghèo khó thành một châu dư.”
Đây là chiến tích, chiến tích lớn. Con trai ông chiến tích, tương lai quan lộ cũng thể thuận lợi hơn một chút.
Xương Nghĩa giật giật khóe miệng: “Ngươi còn nhắm đến các d.ư.ợ.c nữ và d.ư.ợ.c đồng bào chế d.ư.ợ.c liệu do con gái và con rể bồi dưỡng nữa chứ.”
Chuyện của Lưu Phong, một chút cũng giấu, ai bảo là thông gia. Chàng cũng cần mạng lưới của Liễu gia để tạo thuận lợi cho con rể. Được , bây giờ d.ư.ợ.c phường lập lên, vị nhớ thương .
Liễu đại nhân ngượng ngùng: “Ai, đều là cha, cũng vì đời của Liễu gia tính toán, . Bây giờ kinh thành còn ai mặt, cướp lấy thời cơ.”