Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1507: Vật tham chiếu
Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:20:08
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Chu gia, Trúc Lan chuẩn sẵn t.h.u.ố.c tắm. Chu Thư Nhân trở về liền phòng tắm, thoải mái ngâm . Ra ngoài còn vợ xoa bóp, cảm giác cũng còn đau nữa.
Trúc Lan hỏi: "Ngày mai lâm triều ?"
"Ừm, ngày mai lâm triều bình thường, Hoàng thượng sẽ đề cập đến việc tiết kiệm."
Trúc Lan hiệu cho Thư Nhân nâng tay lên một chút, dùng thêm chút sức : "Ông cảm thấy cơm canh của chúng nên đặt tiêu chuẩn gì?"
"Dinh dưỡng của bọn trẻ theo kịp, mỗi ngày trừ bữa sáng , hai món một canh là . Nàng thấy ?"
"Được."
Chu Thư Nhân: "Tối qua mơ thấy con trai , thằng nhóc lóc với là . Ai, Tết lúc thư còn dặn giữ cho nó tiền lì xì, vẫn luôn giữ đây."
"Tính ngày thì chắc là khởi hành , qua một thời gian nữa là thể thấy con trai cưng của ông ."
"Lần là hơn một năm, hối hận lúc để nó ngoài."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
"Trẻ con sớm muộn gì cũng lớn lên. Ông xem, chúng bên cạnh quản thúc, đứa nhỏ trưởng thành hơn. Nếu chúng thật sự mệnh hệ gì, cũng thể yên tâm."
Chu Thư Nhân giọng trầm trầm : "Ta thật sự , cảm giác nhiều việc xong."
"Ông a, đúng là cái lao lực."
"Nàng cũng , lo lòng cho cả gia đình."
Trúc Lan: "Hai kẻ tám lạng nửa cân."
Ngày hôm lâm triều, Hoàng thượng quả nhiên đề cập đến việc tiết kiệm. Trong cung cắt giảm chi phí, Hoàng thượng chủ động tiết kiệm, các vị đại thần trong lòng mắng c.h.ử.i cũng theo đó mà tiết kiệm.
Mấy ngày , Chu Thư Nhân và Hoàng thượng thương thảo xong việc, Hoàng thượng đưa cho ông một quyển tấu chương đàn hặc ông: "Ngươi xem ."
Chu Thư Nhân lật xem xong: "Thịt bò nhà thần là do Tần vương tặng, Tần vương dùng lương thực để đổi, Hoàng thượng ngài mà."
Hoàng thượng tự nhiên , ngài cũng ăn ít. "Đây là trọng điểm ? Quyển tấu chương đàn hặc ngươi tiết kiệm."
Chu Thư Nhân nổi giận: "Người quá nổi danh cũng , ai cũng lấy thần vật tham chiếu."
Ngừng một lát, ông tiếp: "Vị Hứa đại nhân thần nhớ tuổi nhỏ, bữa nào cũng ăn lương thực thô, ăn rau dại, một chút dầu mỡ cũng . Lâu ngày thể chịu nổi, thần thật sợ qua một thời gian nữa Hứa gia mời đại phu."
Hoàng thượng để ý đến tấu chương, nếu cũng sẽ đưa cho Chu Thư Nhân xem. "Trẫm phê duyệt ."
Chu Thư Nhân lúc mới lật xem phần phê duyệt cuối cùng, trong lòng vui vẻ. Trên đó : "Ái khanh tiết kiệm, trẫm thật vui mừng. Trẫm tính cho ái khanh một khoản, tiết kiệm như , đến mùa thu nhất định thể quyên góp trăm thạch lương thực."
Nhà Hứa đại nhân là nhà dư, nha môn thanh liêm, gia tộc ở kinh thành sa sút, cuộc sống cũng chỉ ở mức trung bình. Trăm thạch lương thực đối với Hứa gia là một con lớn.
Chu Thư Nhân đặt tấu chương xuống: "Hoàng thượng thánh minh."
Hoàng thượng : "Ái khanh vì sức khỏe của cũng đừng quá khắt khe với bản ."
"Vâng ạ."
Chu Thư Nhân thấy tâm trạng Hoàng thượng , liền hỏi tiếp: "Thần hình như ở kinh thành thấy cháu ngoại Khương An của thần. Hoàng thượng, bọn họ trở về ạ?"
Hoàng thượng gõ gõ bàn án: "Ngươi nhầm ."
Chu Thư Nhân nháy mắt hiểu, là thật sự là Khương An. Còn Khương Bình nhất định đang ở trong bóng tối. Hai đứa nhỏ một sáng một tối, cháu ngoại ngoan hiền, thành con d.a.o của hoàng thất, ai.
Ra khỏi chính điện liền gặp Thái tử: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Thái tử mắt sáng lên: "Chu đại nhân, hoàng gia gia còn nhắc đến đại nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1507-vat-tham-chieu.html.]
"Thái Thượng Hoàng sức khỏe hơn chút nào ạ?"
Thái tử sắc mặt đổi nhưng trong lòng chút lo lắng, hoàng gia gia một hai năm nay thể chất kém , dễ sinh bệnh. "Đã đỡ hơn chút ."
"Đợi Thái Thượng Hoàng khỏe hẳn, thần sẽ đến thăm Thái Thượng Hoàng."
"Hoàng gia gia nhất định sẽ vui."
Chu Thư Nhân lui rời , trong lòng nghĩ đến Thái Thượng Hoàng, già sức khỏe còn , Thái Thượng Hoàng còn thể sống mấy năm nữa. Ông nhịn đầu Thái tử đang trong điện, hy vọng Thái Thượng Hoàng qua đời nhất lẽ là Thái tử.
Giữa trưa tại Lễ Bộ, Liễu đại nhân cầm nắm rau dại, dám tin trừng mắt: "Thức ăn của chúng tiết kiệm đến mức ?"
Xương Nghĩa cũng nên lời, món chính mặt cũng là một nắm rau, một đĩa rau dại, một đĩa cá. "Thật khó cho đào nhiều rau dại như về."
Liễu đại nhân ăn vô: "Hôm qua còn cơm, hôm nay xuống cấp nhanh quá."
"Có lẽ các bộ đang ngầm so xem ai tiết kiệm hơn?"
Liễu đại nhân ha hả hai tiếng, hạ giọng: "Vị Thượng thư Lễ Bộ của chúng lòng khó lường, tâm tư nhiều lắm, chỉ ông mới nghĩ chiêu . Dù tin Hộ Bộ, Binh Bộ cũng ăn thế !"
Xương Nghĩa c.ắ.n một miếng nắm rau dại: "Ta nhiều năm ăn thứ ."
Liễu đại nhân đẩy cả đĩa nắm rau dại qua: "Vậy ngươi ăn , bây giờ tiết kiệm lãng phí, đều cho ngươi."
Ông một miếng cũng ăn, quyết định nhịn đói về nhà ăn.
Xương Nghĩa xoa xoa trán, ăn cũng nghẹn cổ. "Mỗi một nửa."
Liễu đại nhân: "... Ta hiếm khi hào phóng một ."
"Không cần ngươi hào phóng."
Liễu đại nhân thấy đồ ăn no : "Ngươi Thượng thư đại nhân cũng ăn cái ?"
"Vì để nổi bật , vị đối với bản cũng tàn nhẫn."
Liễu đại nhân kêu rên: "Ngày mai xin nghỉ phép, cuộc sống khi nào mới kết thúc."
Xương Nghĩa vỗ vỗ vai nhà thông gia tương lai: "Ngươi nghĩ , chỉ ngươi ăn, cả Lễ Bộ ăn cũng nhiều."
Liễu đại nhân cảm thấy cân bằng, ông vẫn cảm thấy cuộc sống của bi thảm, ông một miếng cũng ăn nổi.
Tại Chu gia, Trúc Lan xong báo cáo, vội vàng dậy: "Sao bọn trẻ tiêu chảy? Đại phu xem qua ?"
Vương quản gia nhớ mà đầy đầu mồ hôi: "Xem qua ạ, là ăn đồ sạch."
Trúc Lan mím môi, xử lý cho , bao nhiêu đang chằm chằm Chu gia. "Cần d.ư.ợ.c liệu gì thì lấy ngay."
"Đã phái ạ."
Trúc Lan nhất định xem, cho chuẩn xe. "Ta cùng ngươi trở về, lát nữa mời cả Ngô đại phu, d.ư.ợ.c liệu lấy thêm một ít."
Lại với Thanh Tuyết: "Mang một ít kê và táo đỏ, trẻ con bây giờ cần bồi bổ thể."
Thanh Tuyết vội sắp xếp. Trúc Lan cũng trở về một bộ quần áo, đó một tờ giấy để . Vì trẻ con quá nhiều, bà sợ chúng đau đầu nhức óc, cố ý mời đại phu đến cô nhi viện. Không ngờ vẫn xảy chuyện.
Trẻ con quả thực quá nhiều, một đại phu vẫn đủ, cần mời thêm một hai nữa, nhất là thể dạy dỗ mấy đứa trẻ thì càng . Ai, cô nhi viện quá thiếu .
Khi Trúc Lan đến, tình hình của bọn trẻ đỡ hơn một chút, còn nôn nữa.
Nhà ở cố ý dọn dẹp , bé trai và bé gái tách riêng. Trong phòng mùi lắm, bọn trẻ yếu ớt giường đất, mà đến hai mươi đứa.
Trúc Lan hỏi đại phu: "Đã tìm rốt cuộc bọn trẻ ăn thứ gì ?"