Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1474: Cùng Nhau Thắng

Cập nhật lúc: 2025-10-04 12:14:56
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm Nguyên Tiêu, kinh thành đèn đuốc sáng trưng, đường phố treo đầy đèn lồng, đường tay ai cũng cầm một chiếc đèn, mua, tự .

 

Đèn trong tay Trúc Lan là đèn mua, bằng thủy tinh. Đèn của Chu Thư Nhân là đèn giấy, hình hoa sen.

 

Trúc Lan nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiếc là máy ảnh, cảnh hôm nay còn hơn cả TV.”

 

Chu Thư Nhân chậm, mặc quá nhiều, dắt vợ len lỏi qua dòng . “Nàng thể vẽ mà.”

 

“Công trình lớn quá.”

 

“Cứ từ từ vẽ, vội.”

 

Trúc Lan động lòng: “Được, sẽ từ từ vẽ.”

 

Trên đường quá đông, chẳng ai ảnh hưởng bởi cái lạnh. Trên phố chỉ đèn lồng khắp nơi, mà còn ít hàng quà vặt, đông khách nhất là mấy quầy bánh trôi, đủ loại bánh trôi, thôi thấy thèm.

 

Trúc Lan: “Chúng xem thi đố đèn nhé?”

 

“Được, nàng kéo chặt một chút, đừng để .”

 

Trúc Lan đeo găng tay da, nắm chặt áo choàng của Thư Nhân: “Ta sẽ nắm chặt.”

 

Chu Thư Nhân tiếc nuối, nếu khắp nơi đều là , dắt tay vợ thì thoải mái bao. Tuy nghĩ , nhưng cảm giác hiện tại cũng tệ, tâm trạng của lão già vô cùng .

 

Nơi thi đố đèn đông nhất. Chu Thư Nhân đặt phòng riêng từ sớm, họ lớn tuổi , chen lấn phía .

 

Bên ngoài tửu lầu đông như mắc cửi. Hai lên phòng riêng, Trúc Lan thở dài một : “Đoạn đường thật dễ dàng.”

 

Khắp nơi đều là , khó khăn.

 

Chu Thư Nhân toát một mồ hôi: “ , đông quá.”

 

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên một tiếng “”, Trúc Lan hiệu cho Thanh Tuyết đẩy cửa sổ , nhận lấy ống nhòm trong tay Thanh Tuyết. Ừm, thấy rõ . “Ủa.”

 

Nhà họ Chu mấy cái ống nhòm, một cái là Thư Nhân mua, còn là do Xương Nghĩa mang từ nước ngoài về.

 

Chu Thư Nhân: “Để xem.”

 

Trúc Lan đưa ống nhòm qua: “Chàng xem .”

 

Chu Thư Nhân cầm lấy xem, nhướng mày: “Minh Huy và Ôn Tiêu của tam phòng nhà họ Ôn đang đấu đố đèn, cược là một miếng ngọc bội.”

 

Trúc Lan xem cái : “Ta thấy Liễu Nguyên Bác và Ôn Dung, thấy ?”

 

Chu Thư Nhân tìm một vòng: “Ồ, Liễu Nguyên Bác tệ nha, ủng hộ ít, xem ngang tài ngang sức với Ôn Dung.”

 

Trúc Lan sốt ruột: “Để xem.”

 

Chu Thư Nhân đưa qua: “Mấy đứa nhỏ ngoài sớm, mà đều ở phía cả.”

 

Tại nơi thi đố đèn, một sân khấu lớn, và ít sân khấu nhỏ ngăn . Nhà họ Chu và nhà họ Ôn gặp mặt, hai nhà liền đối đầu.

 

Thượng Quan Lưu huých Minh Thụy một cái: “Ngươi lo cho em rể tương lai của ngươi ?”

 

Minh Thụy ôm lò sưởi: “Đây là đoán đố đèn chứ thi học vấn, gì mà lo.”

 

Nếu là thi khoa cử, sẽ lo, nhưng bây giờ thì . Liễu Nguyên Bác tuy keo kiệt, nhưng học thức cũng tồi.

 

Thượng Quan Lưu nhỏ giọng : “Ta thấy cha ngươi .”

 

Minh Thụy theo ánh mắt qua, cha từ lúc nào chen lên phía , đang tình hình bên .

 

Liễu Nguyên Bác nhạc phụ tương lai đang , trong đầu chỉ một suy nghĩ: thể thua. Đây là chuyện thể diện, mà là chuyện tiền bạc. Chuyện liên quan đến tiền bạc đều là chuyện lớn. Ngọc bội của là do gia truyền, trị giá ngàn lượng, thua mất sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

 

Hắn chỉ thể thua, mà còn thắng. Ngọc bội của Ôn Dung cũng tệ, ngọc bội của Trạng Nguyên thể đổi ít bạc.

 

Bên Minh Huy tình hình nghiêng về một phía. Minh Huy vốn là thích suy ngẫm, các loại câu hỏi kỳ quái ngừng tuôn , ở thư viện chỉ là khoe khoang mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1474-cung-nhau-thang.html.]

 

Minh Huy tủm tỉm: “Ôn Tiêu, ngươi đừng chỉ nhắm tiểu thúc thúc của nữa. Hôm nay cho ngươi một bài học, coi thường bất kỳ ai cũng sẽ trả giá.”

 

Ôn Tiêu trán lấm tấm mồ hôi. Thua , tổng cộng mười câu, câu hỏi Minh Huy đoán hết, còn câu của Minh Huy bốn câu trả lời .

 

Cuộc thi đấu của hai bên thu hút ít , ai thua đó mất mặt.

 

Lúc , Ngọc Điệp reo lên một tiếng. Liễu Nguyên Bác nhoẻn miệng về phía Ngọc Điệp, may mắn thắng . Tai đỏ lên. Câu cuối cùng, là do Ngọc Điệp cho lúc Tết. Miếng ngọc bội là do hai họ cùng thắng .

 

Ngọc Nghi kinh ngạc, thật ngờ.

 

Ôn Dung : “Liễu công tử đại tài.”

 

Liễu Nguyên Bác đáp lễ: “May mắn thôi, Ôn công tử mới là đại tài, tại hạ hôm nay học nhiều.”

 

Ôn Dung gật gật đầu, dẫn theo con cháu nhà họ Ôn rời .

 

Liễu Nguyên Bác cầm ngọc bội về phía Ngọc Điệp, kết quả Minh Thụy tiến lên một bước chặn : “Để xem miếng ngọc bội ngươi thắng .”

 

Liễu Nguyên Bác: “…”

 

Anh vợ thật là đáng ghét, thể đợi khoe khoang xong ?

 

Lúc đám đông reo hò, ánh mắt đều thu hút lên sân khấu. Không từ lúc nào, sân khấu chỉ còn ba .

 

Ngọc Nghi mắt tinh: “Trên là Vu công tử ?”

 

Minh Thụy: “Cậu mà trụ .”

 

Thượng Quan Lưu tủm tỉm: “Ba , giống như hai lớn dắt theo một đứa trẻ. Vị Vu công tử mười mấy tuổi ?”

 

Minh Thụy: “Mười lăm, đúng, qua năm mười sáu .”

 

Thượng Quan Lưu: “…Ngươi đùa chứ?”

 

“Không .”

 

Tại tửu lầu, Trúc Lan thấy kết quả liền vui mừng, nhưng thoáng chốc vui nữa.

 

Chu Thư Nhân hỏi: “Sao ?”

 

“Ta thấy tiểu vương gia của bộ tộc thảo nguyên.”

 

Sau Tết, vị tiểu vương gia cũng đến nhà, nàng cũng gặp qua.

 

Chu Thư Nhân nheo mắt, cầm lấy ống nhòm xem, liền tức giận. Tiểu vương gia của bộ tộc Nga Cách ý gì?

 

Mấy chị em Ngọc Điệp, Ngọc Nghi lưng Minh Thụy, Minh Thụy và Liễu Nguyên Bác mấy che ở phía .

 

Tiểu vương gia của bộ tộc Nga Cách : “Tiểu vương ý gì khác, chỉ là tình cờ thấy.”

 

Xương Nghĩa tới: “Tiểu vương gia tâm tình ngắm đèn, xem Vương gia sức khỏe .”

 

Lời của tiểu vương gia ngắt ngang, trong lòng vô cùng vui. Trước đây, g.i.ế.c c.h.ế.t mấy trai, khó khăn lắm mới trở thành thừa kế, kết quả kinh , gia tộc nào ở kinh thành coi gì, uổng danh tiểu vương gia.

 

Tiểu vương gia nén giận, : “Chu đại nhân cũng đến ngắm đèn ?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

, đầu năm việc gì quan trọng, hiếm khi cơ hội thư giãn. Ta thấy khí sắc của tiểu vương gia tệ, xem sức khỏe của Vương gia còn đáng ngại.”

 

Tiểu vương gia gượng: “Bổn vương hiếm khi thấy Tết Nguyên Tiêu ở kinh thành, nên mới ngoài ngắm đèn. Phụ vương sức khỏe vẫn khỏi hẳn, còn cần tĩnh dưỡng.”

 

Xương Nghĩa như : “Vậy ? Ta còn tưởng còn đáng ngại nên mới thể kinh. Hoàng thượng còn hỏi Lễ Bộ, bảo quan viên Lễ Bộ quan tâm đến các vị Vương gia nhiều hơn.”

 

Tiểu vương gia lúc còn tâm tư gì để ý đến cô nương nhà họ Chu nữa, Chu đại nhân câu nào cũng rời phụ vương. Hắn hít sâu một : “Tiểu vương còn việc, xin cáo từ .”

 

Xương Nghĩa: “Việc của tiểu vương gia quan trọng. À , ngày mai nhất định sẽ báo cáo với Thượng thư đại nhân, để mời viện trưởng Thái Y Viện đến xem cho Vương gia. Cứ bệnh mãi thế cũng là chuyện .”

 

 

Loading...