Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1453: Quản gia
Cập nhật lúc: 2025-10-03 07:24:34
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chớp mắt bảy ngày, Minh Đằng từ Bình cảng về kinh, từ Bình cảng mang về ít hải sản.
Trúc Lan hỏi: “Đổi ?”
Hiện tại hải sản cao cấp giữ để đổi lấy lương thực, Minh Đằng mang về hai sọt lớn.
Minh Đằng gật đầu, “Cháu trai dùng hai xe gạo và năm xe cám để đổi, cháu trai chọn đều là những loại hải sản mà nhà thích ăn.”
Trúc Lan thở một , chỉ sợ Minh Đằng trực tiếp lấy về. Hiện tại ai cũng đang chằm chằm lương thực, cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận, nhà thiếu lương thực để đổi lấy hải sản, “Mấy ngày nay lương thực thị trường tăng giá.”
Minh Đằng cách bà nội xa, mùi , “Năm nay bạc còn giá trị như năm ?”
Trúc Lan cũng , lương thực thiếu, giá cả tăng vọt, sức mua của bạc giảm xuống, triều đình mỏ vàng cũng dám đưa thị trường, chỉ sợ gây lạm phát nghiêm trọng hơn. Thấy cháu trai chút tiều tụy, bà đau lòng hỏi: “Con thể nghỉ ngơi mấy ngày ?”
Minh Đằng và Húc Sâm thương lượng, họ phiên nghỉ bảy ngày, cần cả hai đều ở Bình cảng, “Cháu trai thể ở nhà bảy ngày ạ.”
“Vừa lúc để bồi bổ cho con.”
“Cảm ơn bà.”
Minh Đằng thêm một lúc về sân của , thái gia gia và cha trang trại, cũng mang nương tử trang trại ở mấy ngày.
Trở về sân liền thấy nương tử đang bên cửa sổ ngẩn ngơ, “Nghĩ gì ?”
Lưu Giai kinh ngạc vui mừng : “Chàng về .”
“Ừm.”
Lưu Giai ngửi thấy mùi tướng công, dày chút cuộn lên, nàng nhịn nôn khan. Điều cho bà tử và nha đầu hồi môn vui mừng khôn xiết, vội vàng lo lắng cho mời đại phu.
Minh Đằng, “Dạ dày thoải mái ?”
“Có thể là ăn thứ gì đó .”
Lưu Giai nghĩ đến việc mang thai, kinh nguyệt của nàng vẫn luôn đều.
Đại phu đến nhanh, cẩn thận bắt mạch xong : “Tỳ vị hư, gần đây cần dưỡng tỳ vị nhiều hơn.”
Lưu Giai trong lòng mang thai, vẫn nhịn mong chờ, khi đại phu liền tinh thần.
Minh Đằng phản ứng , “Nàng vội vàng con ?”
“Đại tẩu cửa lâu mang thai, cửa gần một năm mà chẳng động tĩnh gì, thái gia gia tuổi lớn, vẫn luôn mong mỏi Vinh gia hậu, lòng sốt ruột.”
Minh Đằng xuống : “Con cái là duyên phận, đến lúc sẽ đến, với nàng, nàng ăn bất kỳ phương t.h.u.ố.c sinh con nào, nhà kiêng kỵ nhất điều .”
Lưu Giai ý định uống thuốc, là t.h.u.ố.c ba phần độc, nàng cũng sợ, “Ta nhớ .”
Minh Đằng, “Ngày mai chúng trang trại ở mấy ngày, sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Thật ?”
“Thật.”
Lưu Giai mặt mày hớn hở, từ khi gả về đây, tướng công từng ở bên cạnh nàng một cách trọn vẹn.
Địa giới Chương Châu, Chương Châu cách kinh thành xa, nếu do trời tuyết ảnh hưởng, Xương Nghĩa nhanh hơn.
Vào đến Chương Châu, Xương Nghĩa việc gì liền ngoài cửa sổ. Triệu thị co ro trong chiếc áo choàng dày, “Bên ngoài là tuyết gì .”
“Ta chỉ xem thôi.”
“Hôm nay thật lạnh, mùa đông ngoài thật khổ.”
Cho dù xe ngựa cải tạo, hiệu quả giữ ấm vẫn .
Xương Nghĩa, “Mùa đông năm nay quả thật lạnh.”
Triệu thị đau lòng con gái, “Nơi con rể quản lý cái gì cũng thiếu, khổ cho con gái và cháu ngoại.”
Xương Nghĩa im lặng, lúc cha đỗ đạt, cuộc sống nhà cũng kham khổ, mới bao lâu chứ, họ thể những ngày tháng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1453-quan-gia.html.]
Xe ngựa đột nhiên dừng , Xương Nghĩa hỏi: “Sao ?”
Hộ vệ cưỡi ngựa đến, “Phía bá tánh chặn xe xin ăn.”
Xương Nghĩa, “Nhiều ?”
Hộ vệ lòng nỡ, “Chỉ một gia đình mang theo con nhỏ xin ăn, đứa nhỏ ba tuổi, môi lạnh đến xanh tím.”
Xương Nghĩa cau mày, kéo chặt chiếc áo choàng nặng nề, “Ta xem.”
Lúc Xương Nghĩa đến phía , hộ vệ đang cứu chữa đứa trẻ, đứa trẻ khoác chiếc áo choàng của hộ vệ, khuôn mặt nhỏ xanh tím, thở vô cùng yếu ớt, như thể thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Trên nền tuyết quỳ một cặp vợ chồng ba mươi tuổi, phía còn mấy đứa trẻ lớn hơn một chút, mỗi đứa trẻ lạnh đến run rẩy, áo bông chúng mặc nhồi bằng rơm rạ, một chút cũng giữ ấm, giày cũng . Cứ quỳ như nền tuyết, đầu gối của bọn trẻ lạnh đến đau buốt cũng chịu đựng hé răng.
Con trai hỏa khí vượng hơn một chút còn đỡ, con gái trong thời tiết lạnh như đông lạnh, sống sót gả chồng cũng ngày lành.
Xương Nghĩa nghĩ đến sự gian nan của các châu nghèo khó năm nay, tận mắt chứng kiến xong thở dài, hiệu cho gã sai vặt dọn dẹp một chiếc xe ngựa nghỉ ngơi của hộ vệ, tiên để cả gia đình sưởi ấm, nếu mặc kệ, nhiệt độ hôm nay sẽ c.h.ế.t , cho dù c.h.ế.t cóng cũng sẽ cảm lạnh mà chết.
Con đường phía của cả gia đình chỉ cái chết.
Trong cung kinh thành, Chu Thư Nhân lòng mệt mỏi, là quản gia của triều đình, cái gì cũng lo, nhận lấy liệu thống kê của Tề Vương, “Ít như ?”
Tề Vương thở dài, “Lương thực dự trữ trong nhà của bá tánh nhiều, khi đông, phần lớn gia súc g.i.ế.c để tiết kiệm lương thực, gia súc còn nhiều đang chờ sang năm g.i.ế.c ăn, nhiều để sang năm đẻ trứng trợ cấp gia dụng. Còn về heo, dê và các gia súc lớn hơn, đông cơ bản đều giết.”
Chu Thư Nhân, “...... Xem nuôi ở phương nam.”
Tề Vương, “Lũ lụt sợ ôn dịch, phương nam cũng g.i.ế.c ít gia súc.”
Chu Thư Nhân buông liệu xuống, “Vậy cũng nuôi.”
Hoàng thượng : “Vậy cứ sắp xếp .”
Chu Thư Nhân chỉ cung cấp ý tưởng, quản lý tiếp theo, phía hiểu quản lý.
Thái tử mở miệng : “Có sứ thần nước ngoài đổi bánh cá.”
Chu Thư Nhân liếc mắt, “Lấy cái gì đổi?”
Thái tử : “Lấy d.ư.ợ.c liệu đổi.”
Chu Thư Nhân hé răng về phía Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy đều , mở miệng : “Năm nay bá tánh cảm lạnh, nhiễm bệnh nhiều, trẫm nghĩ thể đổi một ít d.ư.ợ.c liệu.”
Chu Thư Nhân nghĩ đến d.ư.ợ.c liệu liền đau lòng, của cải vất vả tích cóp, bây giờ bộ đều còn, mở miệng : “Thần nghĩ thể đổi.”
Thái tử tiếp tục : “Còn một quốc gia lấy gỗ đổi bánh cá.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, Thái tử là do Hoàng thượng bày mưu đặt kế, thể thấy Hoàng thượng đổi gỗ.
Hoàng thượng chắp tay lưng, “Một cây gỗ thành tài cần nhiều năm, mấy năm nay việc đóng và bán thuyền hạm tiêu hao quá nhiều gỗ. Trẫm nghĩ thể đổi.”
Mấy năm nay cũng mua gỗ của nước ngoài, nhưng giá bán thuyền hạm cho giá gỗ nước ngoài tăng lên ít, hiện tại thể dùng bánh cá để đổi, ông cảm thấy lợi.
Chu gia, Trúc Lan lật xem sổ sách, tháng chi tiêu chút lớn, chi tiêu lớn nhất là nhà kính. Trang trại vẫn luôn nhà kính, nhưng xây dựng quy mô lớn, năm nay bà và Chu Thư Nhân đều dự cảm lành, nên bảo lão đại đến trang trại xây thêm một nhà kính.
Tuyết Mai, “Mẹ, cha chồng con cũng dự định xây một cái nhà kính.”
“Họ nghĩ thế nào mà xây nhà kính?”
“Cha chồng trồng một ít rau, nhà kính cũng thể trưởng thành sớm hơn một chút, cha chồng cảm thấy sang năm rau thể bán ít bạc.”
Trúc Lan bật , “Cha chồng con mấy năm nay vẫn luôn trồng rau, họ cũng kinh nghiệm.”
“Vâng, mỗi năm cha chồng đều mong đến đầu xuân, rau họ trồng đầu xuân thể kiếm ít bạc.”
Trúc Lan nghĩ đến Khương Mâu, “Mâu Mâu ở quê ?”
Tuyết Mai, “Con nghĩ đến là tức, mấy đại bá dám thư cho chúng con, cứ quấn lấy Mâu Mâu, bảo Mâu Mâu giúp cầu tình.”
“Mẹ chồng con thế nào?”
“Cha chồng ở mặt con ít mắng mấy đại bá, lão thái thái ý cho chúng con nguôi giận, con liền giả vờ hiểu, ai tình cũng .”
Trúc Lan : “Con trong lòng hiểu rõ là .”