Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1447: Không ra mặt
Cập nhật lúc: 2025-10-03 03:59:01
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chớp mắt đến mùa thu hoạch, mỗi năm bá tánh mong chờ nhất chính là vụ thu, vụ thu đại diện cho lương thực của cả một năm. Vụ thu năm nay, bá tánh chỉ sầu khổ.
Trúc Lan mang theo mấy cháu trai và cháu gái đến trang trại ở mấy ngày, đến trang trại nghỉ ngơi, trực tiếp đồng, giữa bờ ruộng thu hoạch.
Minh Tĩnh béo tay chịu yên, cầm lấy bông lúa, “Bà nội, bông lúa nhiều hạt lép thế ?”
Trúc Lan nhận lấy, trong lòng trầm xuống, “Năm nay thu hoạch .”
Đất đai của trang trại nhà phì nhiêu, đại nhi tử giảm sản lượng một phần tư, những nơi đất đai cằn cỗi thì càng cần nghĩ.
Minh Tĩnh quan tâm đến việc ăn uống, “Bà nội, nộp thuế xong lương thực đủ ăn ạ?”
Trúc Lan bật , “Tự nhiên là đủ, nhà chúng ruộng đất nhiều, nộp thuế xong chỉ đủ ăn, mà còn thể bán một ít lương thực.”
Minh Tĩnh yên tâm, đủ ăn là .
Xương Lễ từ ngoài ruộng lên, “Mẹ, đến trang trại, về nghỉ ngơi , ở đây con trai trông là .”
Trúc Lan lắc đầu, “Thân thể yếu ớt như , con cứ việc của con .”
Nàng trong lòng nhớ thương thu hoạch, cho nên mới nghĩ đến trang trại xem, mang theo mấy tiểu tôn tử là giáo d.ụ.c chúng.
Xương Lễ vội trở về, thở dài : “Năm nay thu hoạch .”
Trúc Lan, “Năm nay bá tánh sống khổ sở .”
Chiến tranh kết thúc, khả năng giảm thuế năm nay cao.
Kỳ Châu, Xương Liêm từ mấy châu thiên tai trở về, đường gấp gáp, trông vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tri phủ đại nhân thấy thần sắc của Xương Liêm, trong lòng trầm xuống, “Thu hoạch ?”
“Vâng, năm nay thu hoạch , các châu thành thiên tai nộp thuế nên giúp chúng .”
Tri phủ đại nhân mím môi, “Hồng thủy ở châu chúng rút, một ruộng đồng hồng thủy cuốn lớp đất phì nhiêu, còn một ruộng trũng đều là bùn đất, cho dù dọn dẹp cũng ảnh hưởng đến thu hoạch. Năm nay các châu thiên tai miễn thuế, nhưng cũng đợi lương thực chín bá tánh mới gì ăn, thiếu lương thực a.”
Kỳ Châu trồng hai vụ lúa nước, khi hồng thủy rút trồng lúa muộn cũng muộn, vẫn hy vọng thể thu một ít lương thực.
Xương Liêm cũng lo lắng, năm nay nhiệt độ thấp, thu hoạch lúa muộn sẽ , “Thật sự cách nào, chỉ thể tấu sớ kinh.”
Những biện pháp họ thể nghĩ đều nghĩ, Tri phủ đại nhân để tăng thêm thu nhập, còn học các châu khác nuôi cá trong ruộng lúa, chỉ hy vọng thể bổ sung một ít thức ăn.
Tri phủ đại nhân thở dài, gần đây ông ít khỏi thành, bá tánh trong các thôn lên núi tìm thức ăn, ven đường đào còn thấy bóng dáng của rau dại, lớn trẻ em đều xanh xao vàng vọt. Nếu phủ thành gắng gượng phát một ít lương thực cho các thôn, cuộc sống còn khó khăn hơn.
Tri phủ đại nhân lưng cong cong, “Ta tấu sớ.”
Xương Liêm từ phủ nha ngoài, về nhà liền thấy thê tử đang xem thư từ kinh thành gửi đến, “Mẹ hồi âm ?”
Đổng thị lắc đầu, “Không , là đại tẩu hồi âm cho .”
“Nàng việc gì tìm đại tẩu ?”
Đổng thị gật đầu, “Chẳng là đang thu hoạch vụ thu , bảo đại tẩu với đại ca, lương thực thu hoạch từ ruộng nhà chúng bán, để đại ca đem lương thực đến đây.”
Xương Liêm, “Nàng quyên góp lương thực?”
Đổng thị, “Ta thấy vì lương thực mà lo lắng, lương thực nhà chúng tuy nhiều, nhưng cũng thể đóng góp một chút sức mọn.”
Xương Liêm xuống : “Suy nghĩ của nàng , nhưng thể do . Quan viên ở Kỳ Châu ít, trong đó nhiều con cháu thế gia, thế gia sẽ thiếu lương thực, thật sự thiếu lương thực chính là bá tánh. Nếu mỗi quyên góp một ít, quả thật thể giải quyết ít vấn đề, nhưng thể là .”
Đổng thị, “Tại ? Vì Tri phủ đại nhân ?”
Xương Liêm lắc đầu, “Tri phủ đại nhân mong quyên góp lương thực, lo ngại chính là cha. Nhà chúng ở kinh thành đáng chú ý, hồng thủy, nổi bật , tiếp tục nổi bật sẽ khác ghét.”
“Vậy lương thực còn quyên ?”
“Quyên chứ, cần suy nghĩ kỹ, chọn một , chúng theo là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1447-khong-ra-mat.html.]
Kinh thành Hộ Bộ, Chu Thư Nhân nhắm mắt , thúc giục, thúc giục, bàn là tấu sớ thúc giục lương thảo. Lương thảo chuẩn còn, bây giờ đang chờ lương thực thu hoạch.
Các bộ tộc thảo nguyên đ.á.n.h càng thiếu lương thảo, tấn công biên giới mấy châu, chỉ vì cướp đoạt lương thực.
Chu Thư Nhân thấy tiếng bước chân, “Ngươi bận , đến đây?”
Dung Xuyên đặt hộp cơm trong tay lên bàn, “Đây là Tuyết Hàm hầm canh cho ngài.”
Chu Thư Nhân dày cuộn lên, “Không, cần uống canh bổ.”
Hoàng thượng sợ ngã bệnh, canh bổ trong nhà bếp của Hộ Bộ bao giờ hết, một chút cũng ăn canh.
Dung Xuyên , “Con ngay là ngài uống nổi, con uống.”
“Ngươi uống .”
Dung Xuyên xuống thật sự lấy uống, nương tử ít khi bếp, cha uống uống hết.
Chu Thư Nhân cảm khái, “Vẫn là tuổi trẻ , mới bao lâu mà thịt mọc trở .”
Dung Xuyên thầm nghĩ cả ngày bồi bổ thì thịt tự nhiên mọc nhanh, uống xong canh, “Cha, trang trại ?”
“Ừm, gần đây ở Hộ Bộ, bà xem thu hoạch, liền mang theo mấy đứa trẻ qua đó ở mấy ngày.”
Dung Xuyên đến thu hoạch, “Con gần đây vẫn luôn bận rộn vận chuyển lương thực thu hoạch, năm nay thu hoạch , thương nhân các nước bán lương thực nữa.”
Chu Thư Nhân vuốt râu, “Haizz, đến lúc phát bổng lộc .”
Dung Xuyên cảm thấy nhạc phụ mới là dễ dàng nhất, “Cha, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Chu Thư Nhân Dung Xuyên, “Ngươi ngươi giúp xin nghỉ ?”
Dung Xuyên, “...... Con nghĩ là .”
Bây giờ ai cũng thể xin nghỉ, chỉ cha là thể, ai cũng đang trông chờ cha kiếm bạc và lương thảo!
Ngày hôm , Trúc Lan vườn trái cây hái quả trở về, Thanh Tuyết : “Liễu nhị công tử ngoài săn, lúc gặp các tiểu thư Ngọc Điệp đang đào rau dại, liền theo các tiểu thư cùng trở về.”
Trúc Lan, “Đây là ở kinh thành cơ hội, nên đuổi đến tận trang trại. Liễu gia trang trại ở gần đây ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Thanh Tuyết trả lời, “Không ạ.”
Trúc Lan tiếng, “Đây là từ kinh thành đuổi theo.”
Thanh Tuyết cũng , Liễu nhị công tử quá thảm. Đại tiểu thư và nhị tiểu thư khi đính hôn, mấy công tử cũng ngăn cản phò mã đến thăm, chỉ Liễu nhị công tử đến cửa vài mới thể thấy Ngọc Điệp tiểu thư một , mà cũng chỉ là từ xa, ngay cả chuyện cũng .
Liễu Nguyên Bác thấy lão phu nhân, vội dậy chào hỏi, “Bái kiến lão phu nhân.”
Trúc Lan hiệu cho nha đầu đặt trái cây xuống, “Đây là trái cây mới hái từ vườn, lát nữa mang về cho ngươi nếm thử.”
Liễu Nguyên Bác mặt ửng đỏ, tâm tư nhỏ của thể gạt lão phu nhân, “Vâng, cảm ơn lão phu nhân.”
Trúc Lan lườm một cái Minh Tĩnh và mấy khác, Minh Tĩnh và mấy khác liền im như thóc.
Ngọc Điệp mặt đỏ bừng, trong tay còn cầm vật trang trí do Liễu Nguyên Bác tặng, vật trang trí là con giáp của nàng, nàng thích.
Trúc Lan giữ Liễu Nguyên Bác ăn cơm trưa, Liễu Nguyên Bác mới cáo từ rời .
Trên đường về kinh, Liễu Nguyên Bác hỏi gã sai vặt bên cạnh, “Hôm nay lấy cớ là săn, ngày mai lấy cớ gì đây?”
Gã sai vặt, “Tiểu nhân nghĩ công tử cần tìm cớ.”
Liễu Nguyên Bác nghĩ đến vẻ mặt như của mấy em vợ, hôm nay là tấn công bất ngờ mấy em vợ kịp trở tay, ngày mai nếu lý do gì, nhất định gặp Ngọc Điệp, “ , lão phu nhân tặng trái cây, bảo đáp lễ chính là một lý do tồi.”
Gã sai vặt, “Công tử.”
“Ừm?”