Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1427: Ôn Khánh Phong
Cập nhật lúc: 2025-10-02 04:33:02
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chớp mắt bảy ngày , Uông Úy cố ý xin nghỉ phép để cùng nương tử về nhà đẻ, đây là đầu tiên Ngọc Lộ khi ở cữ xong mang con trở về.
Trúc Lan duỗi tay ôm lấy tiểu tử béo ú, với Ngọc Lộ: “Bây giờ tin lời bà nội của con , đứa nhỏ lớn lên thật , xem cánh tay béo như củ sen .”
Ngọc Lộ vui mừng vì con trai khỏe mạnh, đồng thời cũng lo lắng, “Mùa hè thời tiết nóng, đứa nhỏ mồ hôi thường xuyên lau, lau cũng thật cẩn thận, nếu các nếp gấp da sẽ đỏ.”
Trúc Lan cánh tay béo ú của tiểu tử, “Các con quả thật cẩn thận một chút, còn chú ý cổ và mông.”
“Vâng, hai bà tử trông nom.”
Trúc Lan đưa đứa nhỏ cho Lý thị đang nóng lòng chờ đợi, quan sát kỹ lưỡng cháu gái, “Sao cảm thấy con còn gầy hơn lúc mang thai?”
Ngọc Lộ hài lòng với cân nặng hiện tại: “Mùa hè ở cữ khó chịu, cũng khẩu vị gì, một thịt của cũng còn nữa.”
Lý thị đau lòng con gái, nàng cảm thấy con gái da thịt càng thuận mắt hơn, “Bây giờ khỏi cữ, con nên bồi bổ nhiều .”
Ngọc Lộ lắc đầu, nàng mới cần, cân nặng hiện tại vặn.
Triệu thị một bên chơi đùa với đứa nhỏ, cũng nhớ đến cháu ngoại, “Ngọc Sương thư về chuyện đều , ban đầu thật sự tin, tướng công bảo gã sai vặt hỏi thăm, mới cuộc sống của họ bao nhiêu bất tiện.”
Ngọc Lộ và đại tỷ thư từ qua , đại tỷ mỗi đều , nàng cũng nhớ thương, bây giờ nhị thẩm , đại tỷ quả nhiên chỉ chuyện , chuyện , trong lòng cân nhắc nên gửi chút gì qua đó.
Trúc Lan : “Ngọc Sương luôn là kế hoạch, nàng sẽ sống cuộc sống của .”
Triệu thị thở dài, con cái đều là nợ, nàng mới sinh bốn đứa, xem chồng, chồng mới thật sự dễ dàng.
Chương Châu, Ngọc Sương mang theo con trai ở trong sân xem gã sai vặt đào hồ nước, nàng trồng một ít sen và nuôi một ít cá, Ngọc Sương tính giờ nhưng thấy tướng công trở về ăn cơm, bận rộn quên cả giờ giấc.
Tướng công tri huyện dễ, trong huyện vốn nghèo khó, năm nay mưa ít, cuộc sống của nông dân càng thêm khó khăn.
Hiện tại trong huyện đang đào giếng, tướng công còn các hương xem xét tình hình khô hạn của đồng ruộng, mấy con trâu trong thôn, vẫn là do huyện nha mua cho thôn thuê.
Ngọc Sương hiệu cho bà tử đưa cơm trưa phía , mang theo con trai về nhà ăn cơm.
Huyện thành nghèo, cửa hàng nhiều, chỉ một cửa hàng sinh hoạt, thuế thu của huyện thành cũng cao, một của cải sớm rời khỏi huyện thành.
Ngọc Sương chỉ dạo phố một , nàng xem qua các cửa hàng, cửa hàng trang sức bán chủ yếu chỉ là vàng bạc, trang sức tinh xảo hơn , mua trang sức tinh xảo đến phủ thành Chương Châu.
Lưu Phong ăn cơm ở phía , theo bà tử cùng trở về, bữa trưa đồ ăn đơn giản, một đĩa rau xanh, một món trứng xào, và một con cá.
Điều thể so sánh với đồ ăn ở kinh thành, Lưu Phong thấy nương tử gầy , “Nàng theo chịu khổ .”
Ngọc Sương chỉ chỉ đồ ăn bàn, “Có cá rau, thể gọi là chịu khổ, lúc còn nhỏ cũng ăn những thứ .”
Nàng từ nhỏ trưởng thành sớm, chuyện lúc nhỏ cũng nhớ ít, gia gia quan, đồ ăn trong nhà mới phong phú hơn.
Lưu Phong nghĩ đến ở kinh thành nhạc mẫu thường xuyên gửi đến tôm biển, trái cây, ở kinh thành nương tử ăn thật sự .
Mà đến bên , bá tánh nghèo nuôi gà đều là để đẻ trứng bán, đến lúc bất đắc dĩ ít bán gà, chợ huyện thành bán nguyên liệu nấu ăn đơn giản, họ trang trại, mua sắm chỉ thể chợ.
Đương nhiên cũng địa chủ địa phương biếu, đều từ chối.
Hai đang chuyện, bà tử bước , “Lão gia, đoàn xe từ kinh thành đến .”
Ngọc Sương dậy, “Mẹ gửi đồ cho chúng .”
Mẹ nàng và chồng thường xuyên gửi đồ đến, sợ cuộc sống của họ khổ sở.
Lưu Phong cũng chút dở dở , và nhạc mẫu gửi đồ quá thường xuyên, hai còn thích bàn bạc với , đồ gửi đến đặc biệt đầy đủ.
Chờ đồ vật đều dọn xuống, Ngọc Sương thấy gà mái đẻ trứng, còn hai con dê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1427-on-khanh-phong.html.]
Lưu Phong sửng sốt, “Sao còn cả vật sống?”
Ngọc Sương, “Ta hồi âm chuyện đều mà.”
“Chắc là tin, tình hình bên hỏi thăm một chút là thể .”
Quả thật như Lưu Phong đoán, gã sai vặt hỏi thăm rõ ràng liền trở về học lời, lúc mới gửi vật sống đến.
Ngoài vật sống , phần lớn là lương thực và hàng khô, một ít thịt khô phương nam, thư của hai , Ngọc Sương sờ sờ mũi đưa cho tướng công.
Lưu Phong thấy, “Quả nhiên hỏi thăm qua.”
Ngọc Sương ánh mắt về phía sầu riêng, ở nhà đẻ nàng thích ăn, ban đầu cảm thấy hôi hôi, ăn qua , cả nhà họ đặc biệt thích.
“Sao gửi đến nhiều thế ?”
Lưu Phong sầu riêng trong rương im lặng, đây là trái cây, rõ ràng là bạc.
Kinh thành, Uông Úy cùng nhạc phụ sửa sang giàn rau trong vườn, Xương Lễ mồ hôi trán con rể, “Con nghỉ ngơi , chỗ một lát nữa là xong.”
Con rể thể tay giúp , trong lòng thoải mái.
Uông Úy động tác tay chậm, : “Cha, con mệt.”
Hắn ở Công Bộ luôn theo cấp khắp nơi, đôi khi cũng sẽ động tay, bây giờ việc nhanh nhẹn hơn ít.
Xương Lễ luôn nên thế nào để hòa hợp với con rể, Lưu Phong và Uông Úy khác , bản lĩnh cứng rắn như nhị , cái giá của cha vợ cũng dễ bày.
Hôm nay con rể chủ động giúp , cũng coi là chuyện gì, cho rằng con rể chỉ là suông, con rể xuất thế nào, thể việc .
Kết quả con rể cũng tệ, cũng là suông, con rể thật sự giúp việc.
Cha vợ con rể cùng lao động, ừm, tình cảm so với thiết hơn nhiều.
Công việc trong tay xong xuôi, đồ ăn ở chủ viện cũng dọn , Trúc Lan cha vợ con rể còn xa cách, vui mừng , cũng càng thích đứa nhỏ Uông Úy .
Ăn cơm xong, Ngọc Lộ liền mang theo con trở về.
Trên đường kinh thành, Xương Nghĩa tan ca về Lễ Bộ, phía uống rượu say gây chuyện, Xương Nghĩa vốn để ý, dù một lát nữa là thể giải quyết.
Chỉ là thấy âm thanh quen tai, vén rèm xe kỹ, thì là nhị gia nhà họ Ôn, Ôn Khánh Phong.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Xương Nghĩa lạnh nhạt Ôn Khánh Phong say rượu loạn, Chu gia và Ôn gia hòa hợp, vị nhị gia mỗi thấy đều mở miệng châm chọc, còn tỏ thái độ cao cao tại thượng, thập phần khinh thường , khinh thường Chu gia.
Kết quả thì , Ôn Khánh Phong tước bỏ quan chức, đừng hòng quan, Hoàng thượng sẽ tự tát mặt , Ôn Khánh Phong cả đời cứ như .
Sau khi cha từ chối ban thưởng, với về Chu gia và Ôn gia, nếu thời cơ đúng, thật hung hăng đạp mấy phát.
Xương Nghĩa với xa phu: “Chúng qua.”
Xa phu sửng sốt, vẫn là lệnh kêu nhường đường.
Mọi xem náo nhiệt tránh một con đường, Xương Nghĩa cũng buông rèm xe ngựa, cứ như Ôn Khánh Phong.
Ôn Khánh Phong men say tỉnh một chút, đó liền chú ý đến xe ngựa của Lễ Bộ, ngẩng đầu liền thấy Chu Xương Nghĩa, khí huyết nháy mắt cuồng, cao cao tại thượng, bây giờ thấy Chu Xương Nghĩa, mặt đỏ bừng.
Điều gã sai vặt của nhà họ Ôn sợ hãi, chờ xe ngựa của nhà đến, vội vàng tìm cùng đỡ nhị gia lên xe ngựa.
Chu Xương Nghĩa thấy động tĩnh phía , nhạo một tiếng.