Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1395: Hối hận
Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:17:14
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoáng chốc ba ngày trôi qua, đoàn của Dung Xuyên rời Nghi Châu hướng về Hoài Châu. Tuyết Hàm dặn dò em trai: “Không mấy ngày nữa là đến Hoài Châu, chị sẽ đưa em đến nhà Ngô Minh ca, đó chúng sẽ tách . Chờ lúc về sẽ đến đón em. Em ngoan ngoãn lời Ngô Minh ca, lung tung.”
Xương Trung liên tục gật đầu: “Em nhớ cả .”
Tuyết Hàm duỗi tay véo tai em trai: “Nghiêm túc một chút cho chị.”
Xương Trung che tai : “Đừng, đừng véo, tay chị mạnh lắm.”
Tuyết Hàm hừ một tiếng buông tay: “Vậy thì ngoan ngoãn một chút cho chị.”
Xương Trung chỉ : “Mấy ngày nay em ngoan thế còn gì, cả ngày cứ quấn quýt bên chị.”
“Em đừng chê chị phiền, chị thật sự yên tâm về em. Em ở ngay mắt, lòng chị mới vững một chút. Nếu em thật sự thương, về nhà chị ăn thế nào với cha .”
Xương Trung thở dài: “Em thật sự lời mà.”
“Ai bảo em là cục vàng cục ngọc của cha cơ chứ!”
Xương Trung tai đỏ lên một cách tự nhiên: “Chị, Lư Gia Thanh cùng các chị ?”
Tuyết Hàm lắc đầu: “Nó ở cùng em, chúng mang nó cùng.”
Xương Trung vui vẻ: “Em sẽ chăm sóc nó thật .”
Tuyết Hàm bật : “Chị thấy là nó chăm sóc em thì đúng hơn. Đừng nó nhỏ hơn em mà hiểu chuyện hơn em nhiều đấy.”
“Bản lĩnh của nó đều là vì sinh tồn mà luyện thành. Nếu so sánh thật, em thể đ.á.n.h nó mấy cái đấy.”
Cậu cũng luyện võ, tuy là để rèn luyện thể, nhưng thủ cũng tệ.
Tuyết Hàm lắc đầu: “Chị tỷ phu em , nó nỗ lực. Nếu em chuyên tâm luyện võ, nó nhanh sẽ đuổi kịp em đó.”
Xương Trung chút cảm giác cấp bách. Cậu lớn hơn Lư Gia Thanh, đây mấy hứng thú với võ nghệ, nhưng vì thua kém, thái độ nghiêm túc hơn ít.
Tại tộc địa của họ Cổ, Ngọc Sương đỡ bà bà lên xe ngựa. Hồ thị lơ những đang lấy lòng bên cạnh, trực tiếp buông rèm xe ngựa xuống, ngăn cách những ánh mắt bên ngoài.
Hồ thị chuyện ngu xuẩn mà nhà họ Cổ , tức điên lên. Thành công thì ít, phá hoại thì nhiều. Bà vô cùng may mắn vì nhận con thừa tự, nếu chắc tức chết.
Hồ thị vỗ tay con dâu: “Chúng chỉ về thôi, sẽ về nữa. Mấy ngày nay để con chịu ấm ức .”
Ngọc Sương: “Mẹ, con , đừng tức giận hại .”
Hồ thị : “Sau bọn họ đừng hòng đến cửa. Mẹ sẽ chặn , cho ai .”
Trong mắt Ngọc Sương, bà bà nay tính tình luôn . Mấy ngày nay đối với mấy phòng của nhà họ Cổ nổi giận bao nhiêu , đổi ấn tượng của nàng về bà bà. “Mẹ, quên , chúng về kinh là lên đường nhậm chức.”
Hồ thị vỗ tay: “ , xem tức giận đến quên cả .”
Đồng thời trong lòng mắng nhà họ Cổ đầu óc đều ngu xuẩn. Lưu Phong nhậm chức ở cũng dựa nhà ngoại. Những còn châm ngòi mối quan hệ giữa Lưu Phong và nhà ngoại, thật là ngu độc.
Lưu Phong định lên xe ngựa, Cổ tam tiến lên: “Ngươi tuy nhận con thừa tự, nhưng chúng mới là quan hệ huyết thống gần gũi nhất. Ngươi thật sự giúp tam thúc của ngươi ?”
Lưu Phong: “Ta còn dựa nhà ngoại, năng lực giúp khác. Cũng còn sớm nữa, chúng khởi hành .”
Cổ tam tức chịu nổi. Mấy ngày nay Lưu Phong dầu muối ăn, chỉ thể trơ mắt xe ngựa khởi hành.
Bên trong xe ngựa, Ngọc Sương bà bà mà ngây : “Mẹ, cùng chúng con đến nơi nhậm chức ?”
Hồ thị: “Con cái cũng lớn, con cũng thể tự chăm sóc . Ta cùng nữa, hai vợ chồng con tự lo cho cuộc sống của .”
Bà đầu tiên bà bà, nhưng trong lòng hiểu rõ, cuộc sống của vợ chồng son nên ít can thiệp . Xa thơm gần thối, bà theo, con dâu sẽ luôn nhớ đến sự của bà. Nếu thật sự theo, bà sợ nhịn sẽ can thiệp, lưỡi còn thể chạm răng.
Lúc con dâu sinh con ở cùng là đủ , tiếp tục theo nữa sẽ .
Ngọc Sương thật lòng mời bà bà cùng: “Mẹ, con cái sẽ nhớ bà lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1395-hoi-han.html.]
Hồ thị xua tay: “Nếu thật sự nhớ con cái, sẽ đến thăm các con. Về đến kinh, sẽ với Lưu Phong.”
Tại kinh thành, Quách thị đầu đến Chu phủ. Trúc Lan những món quà mang đến: “Quà cáp quý trọng quá.”
Quách thị vội : “Không quý trọng , đều là những thứ tầm thường thôi. Ta còn lo hợp ý lão phu nhân!”
Trúc Lan xác nhận Quách thị đến đây là để khoe của, dùng hành động thực tế để biểu đạt rằng Liễu gia thật sự thiếu tiền. Quà cáp hôm nay, những bức họa bà thích, còn bút mực Chu Thư Nhân thích, món nào cũng rẻ.
Trúc Lan: “Vậy thì xin mặt dày nhận lấy. Lần đến mang quà nặng như nữa.”
Quách thị còn , gật đầu: “Nghe lời lão phu nhân.”
Trúc Lan với Triệu thị: “Con đưa Quách nương tử dạo khắp nơi .”
Triệu thị dậy: “Vâng ạ.”
Trúc Lan chờ Quách thị rời , dậy chọn quà đáp lễ. Liễu gia tặng quà quý trọng, bà cũng thể đáp một cách keo kiệt. Không chỉ là vấn đề thể diện, mà còn là truyền đạt tín hiệu, hy vọng tiếp tục qua .
Trúc Lan chọn một khối nguyên liệu con dấu, chọn thêm da thú và những thứ khác, tính giá trị tương đương, bảo nha đầu gói cẩn thận, chờ Quách thị rời thì mang theo.
Bây giờ xuân về hoa nở, cảnh sắc trong sân . Quách thị cảm khái: “Đã sớm cảnh sắc quý phủ tệ, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”
Triệu thị chỉ đình: “Chúng qua đó một lát.”
“Được.”
Đình ở gần nơi Ngọc Nghi và mấy học tập, xuống thấy tiếng đàn. Quách thị giật giật tai: “Đây là ai đang gảy đàn ?”
Triệu thị trong mắt ý càng sâu: “Là tiếng đàn của Ngọc Điệp.”
Quách thị càng nghiêm túc hơn: “Cầm nghệ của Chu gia tiểu thư thật tệ.”
Triệu thị khiêm tốn : “Nó còn kém xa lắm!”
Trong nhà, cầm nghệ nhất là Ngọc Nghi. Ngọc Nghi gì cũng thể chịu tính tình, đ.á.n.h đàn dễ nhập tâm. Ngọc Điệp thì , Ngọc Điệp cầm nghệ như hiện tại, là do nàng ít trông chừng.
Quách thị xem mấy vị tiểu thư Chu gia học tập, đáng tiếc bà là khách, hôm nay thể tiếng đàn là một bất ngờ vui mừng.
Quách thị cho đến khi mấy vị tiểu thư tan học, nhưng đáng tiếc quá thất lễ. Lần đầu tiên đến cửa, bao lâu rời .
Trên xe ngựa, Quách thị nhịn lật xem quà đáp lễ, mặt nụ ngày càng rạng rỡ.
Về đến nhà, Quách thị mấy bước dừng : “Hôm nay con đến tộc học ?”
Liễu Nguyên Bác tay chút tự nhiên cử động: “Con trai về lấy cuốn sách rơi . Mẹ, ?”
“Con thật sự ?”
Liễu Nguyên Bác: “Con mà .”
Quách thị trêu chọc con trai: “Nếu thì thôi, con tộc học .”
Liễu Nguyên Bác: “!!”
Đây là ruột của , rõ ràng đang nghĩ gì!
Quách thị ngớt: “Được , trêu con nữa. Mẹ mới từ Chu gia về. Muốn Chu gia đáp lễ gì ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Liễu Nguyên Bác hỏi thăm đại ca xem mang theo những món quà gì đến cửa. Tặng quà và đáp lễ quan trọng, chút căng thẳng. “Đã đáp lễ gì ạ?”
Quách thị định cho con trai , bà cứ để cho thằng nhóc thối sốt ruột. “Không cho con, cũng đừng mong hỏi thăm đại ca của con.”
Liễu Nguyên Bác mặt đỏ bừng, hỏi thăm đại ca. Sau đó mím môi, thật sự cho mất. Sớm, sớm lúc mạnh miệng!