Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1371: Gia đình
Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:50:11
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Lộ khẽ nghiêng đầu, ý trong mắt càng thêm đong đầy. Nàng chỉ cái cây mặt, : “Thiếp đang cái cây nhỏ bé thể gánh nhiều tuyết đọng đến thế.”
Nàng thật lòng. Nàng thể với trượng phu rằng cuộc sống dễ dàng ? Lỡ như trượng phu nghĩ nhiều, cho rằng nàng ở Uông gia vui thì ?
Uông Úy liếc , đỡ lấy thê tử: “Bên ngoài lạnh, chúng về thôi.”
“Vâng, ở nhà tỷ phu ăn gì ?”
Uông Úy: “Lẩu dê hầm. Tỷ phu quá khách khí, về nhà ăn cơm mà cứ nhất quyết cho.”
“Chàng cũng hiếm khi một .”
Sau Tết là đến kỳ thi mùa xuân, tướng công mỗi ngày đều vất vả, một thời gian khỏi nhà.
“Ta thấy sắc mặt nàng chút mệt mỏi, mệt .”
Ngọc Lộ vui mừng vì tướng công thể nhận nàng mệt mỏi, đây là sự quan tâm của dành cho nàng. “Đã nghỉ ngơi một lát .”
“Ta mỗi năm cuối năm đều bận rộn. Nàng nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt đến thể.”
Ngọc Lộ lắc đầu: “Dịp Tết lễ là lúc tìm hiểu các mối quan hệ nhanh nhất. Chàng yên tâm , chừng mực.”
“Ừm.”
Năm cũ qua bao lâu chính là năm mới. Năm mới ở Chu gia vô cùng náo nhiệt, đến tối khắp nơi đều đốt pháo hoa, chiếu sáng cả kinh thành.
Đón giao thừa, Trúc Lan và Chu Thư Nhân thức nổi, nghỉ sớm. Sáng hôm cũng là họ dậy sớm nhất.
Cả phủ chỉ bóng dáng bận rộn của hạ nhân, các chủ tử còn đang say ngủ.
Trúc Lan và Chu Thư Nhân dạo con đường nhỏ, trong sân cũng là hạ nhân đang quét dọn xác pháo hoa. “Tối qua đốt pháo hoa bao lâu.”
Chu Thư Nhân hừ hừ: “Bọn trẻ đều lớn cả , tiền riêng cũng rủng rỉnh. Mỗi đứa mua một ít, gom cũng ít.”
Những ngày ông ở nhà, ngày nào cũng con trai nhắm đến túi tiền. Thằng nhóc thối còn ôm cả chắt gái đến, cô bé đang ở độ tuổi đáng yêu nhất, một tiếng “thái gia gia” gọi ngọt lịm, kết quả là túi tiền trống rỗng. Chắc chắn đám pháo hoa phần đóng góp của ông.
Trúc Lan cũng nghĩ đến, bật : “Ông chúc Tết , cũng cho ông một bao lì xì lớn.”
Chu Thư Nhân vui vẻ: “Nhất định lớn hơn của bọn trẻ.”
“Yêu cầu của ông thật là thấp.”
Chu Thư Nhân: “ bao nhiêu cũng con trai ông nhòm ngó, nhiều hơn lì xì của chúng là .”
Trúc Lan lườm ông: “Còn do ông chiều hư nó.”
Chu Thư Nhân cảm khái: “Một năm một năm trôi qua, càng nỡ.”
Trúc Lan trầm mặc, cả hai họ đều thấy con trai kết hôn, sinh con.
Hai dạo một vòng về viện chính. Bữa sáng ăn cùng , hai nghỉ ngơi một lát, các phòng lượt kéo đến.
Năm nay Chu gia thêm thành viên mới, nhưng Xương Nghĩa trở về. Bọn trẻ thêm một bao lì xì, mà là một bao lì xì lớn. Chúng gọi “nhị thúc”, “nhị bá” ngọt như mía lùi.
Lì xì của Trúc Lan đổi, bái năm xong, năm mới cũng trôi qua.
Mùng hai Tết, con gái xuất giá về nhà đẻ. Con dâu của Chu gia, Nhiễm Uyển, bụng lớn, tiện về nhà đẻ nên về. Mấy con dâu khác nhà đẻ để về. Tuyết Mai và Tuyết Hàm trở về, cộng thêm Ngọc Sương và Ngọc Lộ, mùng hai Tết mới coi là ngày đoàn viên thực sự của Chu gia.
Năm nay, nàng dâu mới Mộc Lam nhận sự chú ý nhiều nhất, nhận nhiều lì xì nhất, phát một món tài nhỏ.
Chu Thư Nhân dẫn mấy đứa con trai rời , các cháu trai cũng đều ngoài. Trong nhà chỉ còn phụ nữ.
Trúc Lan tiện tự đến Uông gia, như vẻ như yên tâm về Ngọc Lộ. Lý thị thường xuyên đến, bà đều ngăn . Chỉ khi Ngọc Lộ trở về, Trúc Lan mới thể gặp cháu gái. “Đứa bé còn quấy con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1371-gia-dinh.html.]
Ngọc Lộ lắc đầu: “Đã quấy nữa , bây giờ ngoan lắm.”
Ngọc Lộ về nhà liền cảm thấy tự tại, nào lúc nào cũng chằm chằm soi mói, tư thế thế nào thoải mái thì dựa thế đó. Vẫn là nhà đẻ nàng thấy nhẹ nhõm.
Năm mới đầu tiên ở Uông gia, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng. Ba mươi Tết còn đỡ, đến mùng một thì náo nhiệt hẳn. Nhị phòng, tam phòng thế nào cũng thể lôi một vài chuyện.
Ngọc Sương đang ôm đứa bé bụ bẫm trong lòng, mới tỉnh dậy bám lấy rời, Triệu thị đến ôm cũng cho. Ngọc Điệp và mấy khác đang vây quanh đứa bé.
Lý thị cùng đại cô tử trò chuyện, Tô Huyên thì chuyện với Tuyết Hàm, căn phòng cũng thập phần náo nhiệt.
Trúc Lan cảm thấy bâng khuâng, bà ít khi nhớ cảnh ăn Tết ở hiện đại. Hôm nay nghĩ đến, lúc ông bà nội còn sống thì còn một chút, , bà phần lớn đều tự trải qua. Bởi vì đến bên nào của cha , bà đều giống như một ngoài cuộc.
Mà ở thời cổ đại, bà là trung tâm tuyệt đối, tất cả đều vây quanh bà. Trúc Lan Ngọc Kiều và Ngọc Điệp bắt đầu đùa giỡn: “Hai con chú ý một chút, đừng để vỏ hạt dưa dính chị dâu.”
Ngọc Điệp lè lưỡi, ngoan ngoãn đẩy đĩa trái cây mặt đến mắt đại tẩu: “Đại tẩu ăn táo , đều bình bình an an.”
Nhiễm Uyển đối với mấy cô em chồng, nàng thích nhất Ngọc Điệp. Ngọc Điệp sự hoạt bát mà nàng . “Được, đều bình bình an an.”
Lý thị vui vẻ: “Điệp Nhi thật xuôi tai.”
Triệu thị cuối cùng cũng ôm cháu ngoại, cảm giác cách một đời thật thiết. Sau khi thằng bé đời, bà việc gì liền chạy đến nhà con gái. Cuối năm bận rộn, một thời gian gặp cháu ngoại. Nghe đại tẩu , bà đáp: “Đại tẩu đừng khen nó, cái đuôi nó sắp vểnh lên trời .”
Ngọc Kiều đảo mắt: “Vậy con xem đuôi của tam tỷ tỷ.”
Ngọc Nghi một phen kéo lấy quần áo : “Ta thấy ngươi giúp ngươi xem thử.”
Ngọc Kiều ngoan ngoãn: “Tỷ, con gì cả, là ngũ tỷ tỷ .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ngọc Văn đang thất thần, xong lời : “Cái nồi ném thật trắng trợn táo bạo.”
Ngọc Kiều “a” một tiếng: “Ngũ tỷ tỷ ngủ .”
Sau đó đều , Ngọc Văn xắn tay áo: “Tứ tỷ tỷ, tỷ giúp bắt lấy nó.”
Sân , Chu Thư Nhân đang cùng các con trai và con rể đ.á.n.h bài, Chu Thư Nhân chỉ xem chứ chơi.
Chu lão đại đ.á.n.h cảm khái: “Ta đây cháu gái , sang năm sắp thêm hai đứa cháu nữa.”
Chu lão nhị ghen tị: “Ta cũng một đứa cháu ngoại.”
Khương Thăng dừng : “Ta lẽ cũng sắp ông nội?”
Tin tức cả bàn bài im lặng, Chu Thư Nhân cũng sửng sốt.
Dung Xuyên ghen tị, chỉ mong con gái và con trai lớn lên càng chậm càng . Chàng gả con gái , nghĩ đến những kẻ hầu gia gì đó, phi, .
Khương Thăng thấy đều , hổ: “Không , là thể, thể thôi.”
Xương Trí: “Ta thấy là tỷ phu cháu nội .”
Khương Thăng: “......”
Thật sự , là cha của ông .
Ở một căn phòng khác, Minh Vân và mấy đang chia nhóm chơi trò chơi, hai một nhóm. Minh Vân tủm tỉm: “Ta là lão đại, chọn . Như , triều quan , cũng dễ dàng bắt nạt các ngươi, chọn Minh Tĩnh.”
Minh Huy ha ha hai tiếng: “Đại ca gian trá.”
Xương Trung chỉ là xem náo nhiệt: “Vậy chơi trò chơi liên quan đến trí nhớ.”
Minh Vân vẫn bình tĩnh: “Được thôi.”
Minh Tĩnh thấy đại ca liền run rẩy. Từ khi bại lộ, rơi tay đại ca. Nhìn những em khác đang cảm thấy chiếm lợi thế, trong lòng ha hả, các hiểu về đại ca quá ít!