Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1370: Ai mà dễ dàng cơ chứ
Cập nhật lúc: 2025-10-01 00:50:10
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong những ngày Chu Thư Nhân ở Hộ Bộ, công việc tuy vẫn vận hành như thường lệ nhưng dường như thiếu một điều gì đó. Mãi cho đến khi ông trở về, mới nhận , thứ họ thiếu chính là chủ cột.
Khâu Duyên hề nịnh bợ, mà một cách thực tế: “Đại nhân trở về, tinh thần của cả Hộ Bộ đều khác hẳn.”
Chu Thư Nhân đùa: “Lúc bản quan ở đây, họ còn thể lười biếng một chút. Bản quan trở về, chẳng là họ thể hiện cho bản quan xem .”
Khâu Duyên bật : “Vậy thì họ thấy ngài trở về cũng vui mừng.”
Sau khi đùa giỡn, chính là lúc báo cáo. Chờ báo cáo kết thúc, Khâu Duyên mới xuống uống .
Khâu Duyên nhỏ giọng : “Ngài trở về chắc cũng chuyện các bộ tộc thảo nguyên kinh cầu lương thảo chứ.”
“Đã .”
Khâu Duyên tiếp: “Mấy năm gần đây, của các bộ tộc thảo nguyên đến kinh thành ít. Trong mắt họ, chúng thừa của cải!”
“Họ còn đang nhòm ngó quốc khố của chúng nữa.”
Khâu Duyên liếc Chu Thư Nhân một cái, đây là thuận miệng tiếp thôi ? Chắc ý ông nghĩ nhỉ. Ông thăm dò: “Chắc gan lớn như , chúng chính là quốc phú binh cường.”
Mỗi năm đầu tư quân đội bao nhiêu bạc, ông cũng rõ. Mấy năm nay lượt đổi hết những binh khí cần đổi, sức chiến đấu như xưa nữa.
Chu Thư Nhân uống trả lời, thông minh thực sự chính là Khâu Duyên. “Ngươi đúng.”
Khâu Duyên thở phào nhẹ nhõm, đại nhân quả nhiên chỉ là thuận miệng tiếp. Ông tiếp tục than thở: “Xem mấy triều đại, những bộ tộc đều là đ.á.n.h chết. Cứ cách một thời gian ngóc đầu dậy.”
Hoàn cảnh khắc nghiệt tạo nên dân phong hiếu chiến, Khâu Duyên càng nghĩ càng nhíu chặt mày.
Tại hoàng cung, trong tẩm điện của Hoàng hậu. Hoàng hậu vì Thái tử trở về mà tâm trạng . Hôm qua chỉ gia đình bốn họ, hôm nay đối mặt với các phi tần trong hậu cung, nụ mặt bà cũng hề đổi.
Lưu phi ghen tị c.h.ế.t . Lần ngoài chỉ một Thái tử, Thái tử ở trong cung cũng là một cơ hội. Kết quả thì , Hoàng thượng bao giờ gặp riêng hoàng tử nào, gặp là gặp chung, gặp mặt là khảo bài thì là sách, cơ hội bồi dưỡng tình cảm cũng .
Lưu phi siết chặt khăn tay: “Thần Thái tử điện hạ ở Chương Châu lòng dân, ở đây xin chúc mừng tỷ tỷ.”
“Bổn cung còn tin tức , Lưu phi rõ như .”
Dứt lời, Hoàng hậu đập bàn: “Lưu phi dò hỏi hành tung của Thái tử, ý đồ gì đây?”
Lưu phi trợn tròn mắt, , chuyện Thái tử ở Chương Châu ai cũng ?
Lưu phi nghiến răng quỳ xuống: “Thần dám.”
Hoàng hậu lười biếng Lưu phi đang quỳ: “Trở về tự kiểm điểm đến Tết.”
Lưu phi hít sâu một : “Tạ nương nương.”
Hoàng hậu quét mắt các phi tần khác, đáy mắt lộ vẻ châm chọc. Các hoàng tử đều lớn, phi tần trong hậu cung Hoàng thượng sủng ái chỉ thể dựa ruột. Mẹ ruột trong hậu cung sủng ái, cuộc sống của hoàng tử cũng dễ dàng gì. Bà là Hoàng hậu, cũng nhúng tay chuyện , bà tròn bổn phận của một Hoàng hậu. thái giám, cung nữ trong cung, bà quản suy nghĩ của họ.
Trong thời gian Thái tử ở trong cung, những kẻ đây an phận cũng ít gây chuyện. Kết quả thì , Hoàng thượng trong lòng vẫn là Thái tử, con trai cả và con trai thứ đều xếp .
Hoàng hậu nghĩ đến đứa con trai út. Hoàng thượng đối với con trai út giống như phụ hoàng đối với Tần vương. Phụ hoàng thực sự yêu thương con trai út đến tận xương tủy, nhưng Hoàng thượng thể. Nếu Tần vương cũng lớn lên trong cung, chắc cũng sẽ giống như con trai út của bà.
Gần đến năm cũ, những lễ vật cần gửi của Chu gia cơ bản đều gửi xong. Trúc Lan vì Thư Nhân trở về, lòng cũng yên, gì cũng tinh thần. Bà còn hứng thú đối chiếu danh sách quà tặng để ghi sổ sách.
Trúc Lan cuốn sổ dày cộp bàn: “Nhà chúng tích cóp ít sổ sách, thật đúng là tiện.”
Giấy dễ mối mọt, mỗi năm đều xử lý cẩn thận, còn bản lưu, để phòng bản gốc hư hỏng thể đối chiếu, việc cất giữ vô cùng phiền phức.
Lý thị thấy sổ sách là đau đầu. Lễ vật cuối năm nay là do bà sắp xếp. Vốn dĩ con dâu thể giúp, nhưng con dâu đang mang thai, bụng lớn, bà nỡ để nó vất vả, đành tự gánh vác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1370-ai-ma-de-dang-co-chu.html.]
Lý thị: “Mẹ, năm nay thêm lễ vật của Lâm gia, Lâm gia tặng lễ hậu hĩnh.”
Trúc Lan bật : “Năm nay Ngọc Lộ gả đến Uông gia, lễ vật của Uông gia cũng hậu hơn năm.”
“Uông gia tính, đây qua .”
Trúc Lan lật danh sách quà tặng của Lâm gia: “Điều cho thấy Lâm gia coi trọng hôn sự .”
Lý thị : “Nhị thấy vui, nhị chuẩn xong lễ vật chúc Tết cho Lâm tiểu thư .”
“Chắc chắn là những món đồ quý giá.”
Trước đây nhà nhị phòng tiền bạc, tự tin, tiêu tiền cũng hoang phí như . Bây giờ tự tin , của cải cũng dày, hai vợ chồng nhị phòng đều là những tiêu tiền.
Lý thị xoa vai: “Minh Đằng tự đến Lưu gia đưa lễ vật cuối năm.”
“ là nên , sang năm là thành .”
Lý thị nhỏ giọng : “Minh Đằng đừng vẻ ngoài vội vàng, con trai , thằng bé đó đối với Lưu Giai để tâm.”
Trúc Lan khép cuốn sổ: “Đây là do gia phong nhà chúng .”
Gia phong vô cùng quan trọng, môi trường sống từ nhỏ ảnh hưởng lớn đến một . Gia phong của Chu gia , bây giờ bao nhiêu cô nương gả Chu gia!
Lý thị ghi nốt mấy tờ đơn cuối cùng sổ: “Mẹ, con đến bây giờ vẫn cảm thấy thật. Có mấy mơ, con mơ thấy chúng vẫn còn sống ở thôn Chu gia, con thấy thô kệch đến mức giật tỉnh giấc.”
Trúc Lan dừng bút: “Bây giờ còn mơ thấy ?”
“Không nữa, lẽ là do con bất an, cho nên mới nhớ cuộc sống quá khứ.”
Trúc Lan cứ tưởng Lý thị mơ thấy cái gì, hóa là do bất an. Người bất an sẽ kích thích ký ức, hiện trong giấc mơ là chuyện bình thường.
Tại Uông gia, bụng của Ngọc Lộ vẫn lớn lắm. Nàng cũng đang cùng bà nội xem danh sách quà tặng cuối năm. Đào thị vui vẻ chỉ dạy cho Ngọc Lộ, từng tờ chỉ mối quan hệ sơ với các gia tộc.
Ngọc Lộ dù m.a.n.g t.h.a.i mệt mỏi, vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần, nghiêm túc lắng . Mối quan hệ của Uông gia rộng, nhân dịp cuối năm học hỏi, ghi nhớ nhiều hơn, để mắc .
Đào thị giảng đến say sưa. Sau khi con trai út nhập học, bà cũng cô đơn. Bây giờ cháu dâu trò chuyện, bà là vui mừng nhất.
Lúc con trai bà cưới vợ, bà còn quản gia, cơ hội dạy dỗ con dâu. Bây giờ thì khác, Ngọc Lộ là một học trò . Ở nhà đẻ kinh nghiệm quản gia, đối với quà tặng trong danh sách quà tặng hiểu rõ, quà gì trông mắt, quà gì mới là thật lòng, Ngọc Lộ liếc mắt một cái là .
Đào thị thấy bớt lo lắng, càng dạy bảo hơn. Một khi bắt đầu là dừng miệng . Nếu cháu chắt quan trọng, bà còn giảng tiếp. “Mệt .”
Ngọc Lộ chút mệt, nhưng vẫn : “Vẫn ạ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đào thị: “Con dựa nghỉ một lát .”
Ngọc Lộ cũng khách sáo, nàng là bạc đãi bản . “Cảm ơn bà nội.”
“Hôm nay cũng tại nhiều.”
“Bà nội đừng , hôm nay cũng là do con ngây , chỉ ghi nhớ thêm một chút.”
Đào thị thầm nghĩ, Trúc Lan thật dạy dỗ cháu gái, lời thật dễ chịu. Bà về phía bụng của Ngọc Lộ, ánh mắt càng thêm trìu mến.
Ngọc Lộ nghỉ ngơi một lát mới từ từ về sân của . Ngọc Lộ tuyết đọng cành cây, ngẩng đầu bầu trời. Phụ nữ trong gia đình quyền quý thật dễ dàng. Sau đó , ai mà dễ dàng cơ chứ, ở nhà tuy nhẹ nhàng hơn nhưng cũng ghi nhớ những mối quan hệ phức tạp.
Uông Úy đến đón nương tử, liền thấy nương tử đang với cái cây. Thấy tinh thần nương tử cũng tệ, thở phào nhẹ nhõm. “Cười gì ?”