Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1365: Hồi kinh
Cập nhật lúc: 2025-09-30 15:17:52
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Điệp khi thanh toán tiền bạc, lòng vẫn tơ tưởng đến khối nguyên liệu trong tay vị công tử . Nàng cứ mãi , ánh mắt chẳng hề che giấu. Chưởng quầy thấy , hai mắt sáng rực lên, vội hỏi: “Chu tiểu thư, ngài còn ý khối nguyên liệu nào nữa chăng?”
Ngọc Điệp đưa mắt chăm chú khối nguyên liệu tay công tử, chưởng quầy nhanh chân bước đến mặt Liễu công tử, vươn bàn tay mập mạp đoạt lấy khối nguyên liệu: “Là khối ?”
Liễu nhị công tử ngẩn bàn tay trống , chỉ một thoáng để ý mà khối nguyên liệu ý biến mất. Chàng định vươn tay đòi , nhưng thôi.
Ngọc Điệp phần ái ngại: “Vị công tử còn mua nó ?”
Liễu nhị công tử dĩ nhiên là , đó là khối nguyên liệu thích hợp nhất trong dự tính của , nhưng tiểu thư đối diện quá hào phóng. Chàng thể mặc cả nữa, mà chưởng quầy chắc chắn sẽ đồng ý giảm giá.
Ngọc Nghi mỉm với chưởng quầy: “Chúng mua đủ , thôi.”
Nói , Ngọc Nghi tiến lên một bước, nắm lấy tay Ngọc Điệp. Ngọc Điệp ngoan ngoãn để tứ dắt .
Chưởng quầy tiếc nuối mặt, trơ mắt Chu tiểu thư, vị thần tài của , rời , bất lực thở dài một tiếng: “Ai.”
Liễu nhị công tử giật giật khóe miệng: “Chưởng quầy.”
Chưởng quầy cúi đầu khối nguyên liệu trong tay: “Giá thấp nhất là chín mươi lượng.”
Liễu nhị công tử định năm mươi hai lượng, nhưng thấy vẻ mặt chưởng quầy như đuổi khách nếu dám trả giá, đành đau lòng sờ túi tiền: “Tám, tám mươi lượng.”
Chưởng quầy: “Thành giao.”
Liễu nhị công tử: “!!”
Chưởng quầy rõ ràng gài , dù keo kiệt nhưng vẫn là giữ lời, đành nén nỗi đau mà rút ngân phiếu , trong lòng thầm ghi nhớ Chu gia tiểu thư!
Tại cửa hàng trang sức, Trúc Lan chọn thêm cho cháu gái một ít đồ, đoạn chờ chưởng quầy tính tiền.
“Lão phu nhân, hôm nay gặp ngài thật là trùng hợp.”
Trúc Lan nhận Nhiễm Thích thị, đại bá nương của Nhiễm Uyển: “Là bà .”
Thích thị liếc qua những món trang sức chọn: “Lão phu nhân thật thương cháu gái.”
Hai nhà vốn quan hệ, bà đối với Chu gia cũng đôi chút. Cùng là nữ tử, ai mà hâm mộ những cô nương nhà họ Chu cơ chứ!
Trúc Lan trong lòng ưa Thích thị, nhưng cũng biểu lộ ngoài. Thích thị chỉ là một hình mẫu phụ nhân ngu chốn hậu trạch thời cổ đại. Bà giải thích: “Phần lớn là mua cho ngoại tôn nữ của .”
Thích thị im lặng. Phải , Chu gia khi phất lên còn bổ sung của hồi môn cho con gái xuất giá. Chu đại tiểu thư năm nào vốn gì nổi bật, mấy năm gần đây ngày càng nhiều đến. “Ta chồng , ngoại tôn nữ của ngài sang năm sẽ xuất giá.”
“ , sang năm xuất giá.”
Chưởng quầy tính tiền xong , Thích thị cũng chọn trang sức. Trúc Lan dẫn theo nha đầu xuống lầu, Ngọc Điệp và mấy cũng trở về.
Trúc Lan hỏi: “Các con còn mua gì nữa ?”
Ngọc Điệp đáp: “Không ạ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đoàn của Trúc Lan lên xe ngựa, nha đầu ôm mấy chiếc hộp, trông cũng thật hoành tráng.
Liễu nhị công tử ngơ ngác bên xe ngựa nhà : “Chu gia quả thực gia thế vững chắc.”
Vừa , gia thế của mấy vị tiểu thư từ miệng chưởng quầy. Đó chẳng là gia đình mà cha định mai cho ? Và trong mấy cô nương , một chính là cô nương mà cha nhắm trúng!
Tại Chương Châu, Chu Thư Nhân bồi Thái tử dạo một vòng ở cổng thành trở về. Chu Thư Nhân thấy Thái tử chỉ dừng một gian hàng, đó buông lời cảm khái vội vã rời .
Chu Thư Nhân với Thái tử: “Không tệ.”
Thủ pháp thả câu ngày càng giống Thái Thượng Hoàng. Nhớ năm đó, Thái Thượng Hoàng thích nhất là dùng chiêu .
Thái tử ngượng ngùng : “Con còn kém xa lắm!”
Nghiêm đại nhân mặt đổi sắc, nghiêm cẩn như ông thực sự nổi chuyện như .
Xe ngựa chạy đường phố trong thành. Nhờ Thái tử, tuyết đọng trong thành cơ bản dọn sạch, các cửa hàng hai bên đường cũng lượt mở cửa trở .
Thái tử quen với sự phồn hoa của kinh thành, nhận xét: “Đường phố Chương Châu quả thực vắng vẻ, sắp đến Tết mà đường vẫn náo nhiệt lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1365-hoi-kinh.html.]
Chu Thư Nhân: “Vì trong tay bá tánh tiền.”
Thái tử trầm mặc: “Vẫn là nghèo.”
Xe ngựa đột nhiên dừng , Thái tử loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào về phía vì quán tính. Chu Thư Nhân phản ứng nhanh, kéo , chỉ là cánh tay già trật, ông “hít” một tiếng đau đớn!
Thái tử vững , thấy tiếng động, vội vàng hỏi: “Ngài thương ở ?”
Chu Thư Nhân xoa xoa cánh tay trật, cử động thử: “Hơi trật một chút.”
Thái tử sắc mặt , Nghiêm đại nhân lên tiếng hỏi: “Tại dừng xe?”
Thị vệ đ.á.n.h xe mồ hôi lạnh túa đầy đầu, mặt đen cô nương đang quỳ phía : “Có một cô nương chặn xe ngựa.”
Thái tử liếc cũng thèm liếc: “Kéo , chúng về khách điếm.”
Thị vệ cưỡi ngựa phía xe lập tức xuống ngựa, trực tiếp xách cô nương đất sang một bên.
Cô nương cũng chút sợ hãi, khi hồn định la lên thì bịt miệng, chỉ thể ú ớ phát âm thanh.
Chu Thư Nhân nhướng mày: “Không xuống xem thử ?”
Thái tử vui: “Cô đây mới bao lớn? Trong mắt những , cô háo sắc ?”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, còn sự giáo d.ụ.c của Hoàng thượng đối với Thái tử, an của bản luôn đặt lên hàng đầu. Bất kể chặn xe ngựa là ai, Thái tử cũng sẽ xuống, lỡ như là thích khách thì ?
Hơn nữa, bên cạnh Thái tử bao nhiêu , ăn . Cũng là ai nghĩ vở kịch chặn xe ngựa của Thái tử, thật là ngu xuẩn.
Trở khách điếm, cánh tay của Chu Thư Nhân thái y xem qua. Thái y dặn dò mấy ngày gần đây dùng sức, nghỉ ngơi vài hôm là sẽ khỏi.
Chu Thư Nhân : “Thương cân động cốt một trăm ngày, bây giờ cánh tay trật, bản quan cảm thấy cần tĩnh dưỡng một tháng.”
Như khi về kinh cũng cần đến Hộ Bộ, thể nghỉ thẳng đến Tết, nghĩ thôi thấy sướng.
Thái y cảm nhận ánh mắt của Thái tử: “Không cần đến một tháng ạ, chúng về đến kinh là gần như khỏi hẳn .”
Chu Thư Nhân xua tay: “Ta nghỉ ngơi.”
Thái tử một bên: “Đã đến cuối năm .”
Ý là đừng mơ tưởng nghỉ ngơi nhiều, ngày nghỉ Tết cũng ít.
Chu Thư Nhân hỏi : “Bây giờ chắc nguyên do chặn xe ngựa , Thái tử hỏi xem ?”
Thái tử: “Đại nhân tò mò ?”
“Ta chỉ ai ngu xuẩn như .”
Thái tử: “Cô ngày mai khởi hành.”
“Cũng .”
Cuối cùng, Thái tử cũng ngoài hỏi han. Về phần cô nương , thế nào, Đồng tri Chương Châu đưa , Thái tử mặt cũng hề lộ diện.
Tại kinh thành, Hoàng thượng xem tin tức gửi về, đó là về Thái tử. Mọi lời , hành động của Thái tử thể đều ghi . Đây là giám thị, mà là Hoàng thượng sự trưởng thành của con trai .
Hoàng thượng đối với Nghiêm đại nhân bất mãn, ánh mắt trầm xuống.
Trương công công tiến : “Tần vương điện hạ đến.”
Hoàng thượng cũng cất tin tức bàn, thấy Tần vương liền hiệu cần đa lễ. Ông lấy thư cầu viện lương thảo của bộ tộc thảo nguyên: “Ngươi xem .”
Dung Xuyên nghiêm túc xem xét, sắc mặt ngày càng khó coi, châm chọc : “Ha, thật đúng là dám mở miệng.”
Hoàng thượng: “Điều cũng cho thấy trong mắt các bộ tộc thảo nguyên, chúng giàu .”
Dung Xuyên đặt tấu chương trong tay xuống: “Mấy năm nay quốc gia phát triển là điều hiển nhiên, một bộ lạc thảo nguyên bắt đầu rục rịch.”
Năm đó, đại chiến đ.á.n.h cho một bộ lạc tàn phế, nhưng cũng nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm. Lần đến cầu viện cũng ý thăm dò.