Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1356: Vua trước sau vẫn là vua

Cập nhật lúc: 2025-09-30 14:13:15
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày , đoàn của Chu Thư Nhân cuối cùng cũng đến Chương Châu, nơi ảnh hưởng nặng nề nhất. Vị trí của Chương Châu , dù tu sửa đường sá nhưng phát triển vẫn chậm. Lại thêm vấn đề thổ nhưỡng, sản lượng lương thực ở đây cao.

 

Trận tuyết tai đối với Chương Châu ảnh hưởng lớn nhất. Từ kinh thành qua hai châu khác, tình hình thiên tai kiểm soát, bá tánh chỉ cần theo yêu cầu của quan phủ địa phương dọn dẹp tuyết đọng là .

 

Chỉ Chương Châu, trong kho lương tuy cũng lương thực, nhưng dồi dào như hai châu khác. Bá tánh ở đây cũng giàu , tuyết lớn liên tục sập ít nhà cửa.

 

Vào thành Chương Châu, mày của Thái tử liền nhíu chặt. Ngoài cổng thành Chương Châu dựng ít lều, tụ tập ít nạn dân.

 

Nghiêm đại nhân từ khi địa phận Chương Châu một lời, lúc mới lên tiếng: "Sự phát triển của các châu chênh lệch lớn."

 

Chu Thư Nhân tiếp lời: "Điều bình thường. Tân Châu gần kinh thành nhất cảng Bình, Tân Châu phồn hoa là tất yếu. Còn Chương Châu giao thông thuận tiện, tài nguyên gì nổi bật để thu hút khác, phát triển ở đây liền chậm hơn nhiều."

 

Không phát triển , thu thuế bản địa ít, Chương Châu thể nghèo.

 

Nghiêm đại nhân im lặng. Ông từng quan địa phương, tiếp tục phát biểu. Nhìn qua cửa kính, ông thấy đường phố lạnh lẽo, thở dài một .

 

Thái tử cũng đặc biệt trầm mặc. Nó sẽ giúp phụ hoàng xem sổ sách, bây giờ tuổi còn nhỏ nên xem đều là những việc vụn vặt, hiểu về các châu cũng là từ sổ sách mà thấy, trực quan hơn một chút chính là tình hình thu thuế.

 

Các phương diện khác, Thái tử cũng nhiều. Nó xem nhiều nhất là sự phồn hoa của kinh thành, thương đội ở kinh thành nối liền dứt, bá tánh ở gần kinh thành an cư lạc nghiệp. Nó thường xuyên sẽ khỏi cung, thích đến các khu chợ, những gì nó thấy đều là nụ của bá tánh.

 

Ra khỏi kinh, nó thấy chính là việc cứu tế nhanh chóng, bá tánh sắp xếp thỏa. Nó tự hào, đây là quốc gia sự thống trị của phụ hoàng.

 

đến Chương Châu, nó chứng kiến chính là những ngôi nhà sập, những con đường thông, những nạn dân chạy nạn. Lều che ngoài thành đều là tạm bợ, những phòng ở cứu tế chuyên dụng như ở kinh thành.

 

Chu Thư Nhân sắc trời, "Giờ còn sớm, chúng đến khách điếm ."

 

Một đường họ đều giả dạng thương đội, thị vệ giả tiêu sư, phía còn đoàn xe, xe ngựa phía chở chính là lương thực và bông điều từ Tân Châu đến.

 

Đây là sự sắp xếp của Thái tử, mà là ý chỉ của Hoàng thượng khi tình hình của Chương Châu.

 

Thật đoàn của họ đột ngột. Tuyết lớn phong thành còn thương đội thành, đặc biệt dễ thấy. cũng so với việc Thái tử đến thì khiêm tốn hơn là .

 

Đến khách điếm, thức ăn còn xong, thương nhân của Chương Châu tìm đến cửa. Một thương đội xa lạ là thương đội đến lúc phong thành, thương nhân bản địa tin tức, nắm bắt hàng hóa của thương đội.

 

Chu Thư Nhân uống nhúc nhích, tiếp tục chờ thức ăn lên bàn.

 

Thái tử lên, "Cô xem."

 

Nghiêm đại nhân theo, Chu Thư Nhân một phen kéo , với Thái tử: "Thiếu chủ nhân ."

 

Mắt Thái tử sáng rực lên, "Ừm, thức ăn lên cần chờ cô."

 

Nghiêm đại nhân đợi Thái tử rời , cau mày, "Đại nhân ý gì?"

 

Chu Thư Nhân buông chén , ánh mắt sắc bén về phía Nghiêm đại nhân, "Một đường chúng cũng ở chung mấy ngày. Trước đây tiếp xúc nhiều, nhưng mấy ngày nay một phát hiện nhỏ."

 

Mày của Nghiêm đại nhân khóa càng chặt. Ông cảm thấy sai điều gì, sắc mặt vui lên. "Vậy xin đại nhân xem."

 

Chu Thư Nhân nhận lấy lò sưởi tay Cẩn Ngôn đưa qua, hiệu cho trong phòng đều xuống. "Nghiêm đại nhân, ngài cảm thấy ngài quản quá nhiều ?"

 

Ngày đầu tiên ông điều phát hiện, mấy ngày tiếp theo liền để tâm hơn, vẫn luôn nhịn đến Chương Châu. Chắc là Hoàng thượng cũng phát hiện, cho nên mới để Nghiêm đại nhân theo. Ông cứ thắc mắc, vốn là ông đưa Thái tử , tạm thời thêm Nghiêm đại nhân. Rõ ràng là Hoàng thượng mượn miệng ông để nhắc nhở Nghiêm đại nhân.

 

Mày của Nghiêm đại nhân càng sâu hơn, "Bản quan cảm thấy."

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Ông nghiêm khắc yêu cầu Thái tử, ông cũng cảm thấy sai điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1356-vua-truoc-sau-van-la-vua.html.]

 

Chu Thư Nhân giơ ngón tay chỉ và Nghiêm đại nhân, "Ngài và là thần, Thái tử là trữ quân, là đế vương tương lai. Ngài chỉ là một trong các sư phụ của Thái tử mà thôi. Nên quản thì quản, nên quản thì vẫn là nên quá giới hạn thì hơn."

 

Hoàng thượng rõ ràng vui vì Nghiêm đại nhân chỗ nào cũng quản Thái tử. Thái tử thể tôn sư, nhưng thể lời ai. Nghiêm đại nhân tự cảm thấy gì, nhưng Hoàng thượng nghĩ .

 

Chu Thư Nhân tiếp: "Thái tử dù nhỏ cũng là vua. Thái tử suy nghĩ của riêng , cảm thấy Thái tử như . Tò mò mới thể tìm hiểu, tìm hiểu mới thể biện pháp giải quyết. Sau Nghiêm đại nhân chỉ cần , Thái tử phạm sai lầm thì thích hợp dẫn dắt là ."

 

Nghiêm đại nhân mím môi, lưng ông một ít mồ hôi lạnh. Trở thành sư phụ của Thái tử chỉ là vinh quang, mà còn đại diện cho lợi ích. Nghiêm gia vì ông mà nhận ít lợi ích. Ông vì là sư phụ của Thái tử mà nhà tung hô, Thái tử tôn kính, ý ngầm của Hoàng thượng, ông đúng là chút quá giới hạn.

 

Nghiêm đại nhân ngước mắt lên Chu Thư Nhân, Chu Thư Nhân nhắm mắt dưỡng thần.

 

Tại kinh thành, Uông gia, Ngọc Sương mang theo mơ chua ngâm đến thăm Ngọc Lộ. "Ta ngươi ăn trái cây, chăm con đầu óc là con, đến thăm cũng . Đây là mơ chua chồng ngâm, ngươi thử xem thích ?"

 

Đây là lúc nàng mang thai, chồng ngâm cho nàng. Nàng thích ăn đồ ngọt, lúc đó ăn nhiều, chồng thích vị , nên chồng ngâm thêm một ít.

 

Ngọc Lộ nôn nghén, nàng chăm con quên mất. Lúc đó đầu óc là rau ngâm của . Rau ngâm của tác dụng, nàng cũng ngốc, trong ấn tượng của nàng, tiểu cô cô, các chị dâu đều là ăn rau ngâm của .

 

Mẹ đến thăm nàng đến trái cây, nàng mới nhớ trong nhà còn mơ ngâm.

 

Ngọc Lộ mở hũ, ngửi ngửi mùi vị, nhịn thúc giục nha đầu lấy đũa, liên tiếp ăn vài miếng. "Ăn xong đói bụng quá. Đại tỷ, chị , mấy ngày nay em ăn cơm , chỉ dựa trái cây chống đỡ."

 

Ngọc Sương , "Đói bụng thì ăn cơm. Ngươi thích thì chồng còn , lát nữa cho nha đầu mang qua cho ngươi."

 

Ngọc Lộ, "Vâng, cảm ơn đại tỷ."

 

"Chúng là chị em, cảm ơn cái gì."

 

Ngọc Lộ hỏi: "Tên cháu ngoại của định chứ."

 

Ngọc Sương, "Vẫn là tên ở nhà gọi là Thu Thu. Tên chính thức cha đợi sang năm chùa tính, gì mà mới đầu năm tính mới chuẩn."

 

Ngọc Lộ , "Nhị thúc thật bảo bối Thu Thu."

 

" , đây là cách một thế hệ mà."

 

Tiểu tuổi cũng lớn, cha cũng hiếm khi gần gũi tiểu . Đáng tiếc tiểu chút trưởng thành sớm, thích chuyện. Cha một lòng nhiệt tình đều dồn hết lên đứa cháu nhỏ.

 

Ngọc Sương thấy trong phòng nha đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi ở trong phủ bắt nạt chứ."

 

Đây là đầu tiên nàng đến Uông phủ khi Ngọc Lộ thành .

 

Ngọc Lộ, "Ta lựa lời , lời coi như thấy. Đại tỷ yên tâm, chịu ấm ức gì ."

 

Nói vỗ vỗ bụng, "Ta bây giờ đang mang cục cưng bảo bối, ai cũng dám thật sự tức giận."

 

Ngọc Sương yên tâm, cảm khái: "Con cháu nhà họ Uông cũng thật là ít."

 

"Chứ còn gì nữa, đại phòng chúng Uông Úy là một mống duy nhất, nhị phòng cũng là Uông Tinh một mống duy nhất. Tam phòng con vợ lẽ hai con trai, nhưng đến đời cháu vẫn chỉ một cháu trai."

 

Con cái ít, nhưng nữ nhân trong hậu viện của các phòng ít.

 

Ngọc Sương trong lòng càng thêm kiên định, với Ngọc Sương: "Ngươi tin , m.a.n.g t.h.a.i nhất định là con trai."

 

Đây là lời chúc phúc của nàng đối với em gái. Có con trai , tương lai em gái sẽ áp lực lớn như .

 

 

Loading...