Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1321: Ghen Tị

Cập nhật lúc: 2025-09-29 11:48:38
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan tiếng hét của Lý thị, sợ đến nỗi quyển sách trong tay cũng rơi xuống đất. Bà vỗ ngực, lâu Lý thị hét to gọi như , đột nhiên tim đập thình thịch, hồi phục giọng cũng cao hơn vài phần: “Giữa ban ngày ban mặt ngươi dọa c.h.ế.t ? Xảy chuyện gì mà kinh hãi thất sắc ?”

 

Lý thị chạy một mạch về, tay múa loạn xạ, chỉ ngoài cửa lắp bắp: “Minh, Minh Vân... bọn chúng về .”

 

Trúc Lan ngẩn : “Thằng nhóc về mà cho báo một tiếng. Nhìn cái bộ dạng của ngươi kìa, con trai cho bất ngờ mà ngươi lắp bắp thế .”

 

Lý thị vỗ ngực, cuối cùng cũng lắp bắp nữa: “Mẹ, Nhiễm Uyển thai , con sắp bà nội, sắp cụ !”

 

Trúc Lan nhặt sách lên rơi xuống đất: “Cái gì? Ngươi cái gì?”

 

Lý thị đang kích động, thấy chồng ngẩn ngơ thì bình tĩnh ngay. Bà cúi xuống nhặt sách đặt lên bàn: “Con Nhiễm Uyển thai.”

 

Trúc Lan lập tức dậy: “Ngươi đúng là đồ hấp tấp, tự chạy về đây gì, , mau đón chúng nó.”

 

Lý thị chút tủi : “Con dọa sợ, đó báo tin vui cho nên mới chạy về.”

 

Trúc Lan Lý thị nữa, trong lòng hoảng hốt, bà thành bà cố ? Sinh mệnh thật kỳ diệu, từ lúc Minh Vân thành chuẩn tâm lý, nhưng khi đời thật sự đến, bà vẫn dọa cho một phen.

 

Lý thị theo chồng, lâu thấy bà nhanh như . Rồi mặt bà nhăn , nghĩ đến việc chạy vội mặt con dâu, thật mất mặt.

 

Lý thị dặn dò bà v.ú bên cạnh: “Cho báo tin vui cho đại gia.”

 

Tướng công đang ở trang viên, con trai thành ông luôn miệng nhắc đến cháu nội, bây giờ cháu đến, tướng công toại nguyện .

 

Minh Vân và Nhiễm Uyển từ từ hậu viện. Vì Nhiễm Uyển nôn nên còn chút sức lực nào, cả đều dựa Minh Vân.

 

Minh Vân nghĩ đến phản ứng của , thật ngoài dự đoán. Bà hét lên một tiếng bỏ chạy, hình mập mạp chạy nhanh thoăn thoắt, chớp mắt thấy bóng dáng. “Mẹ chỉ là quá vui mừng thôi.”

 

Nhiễm Uyển hiểu tính cách của chồng, mắt cong cong: “Mẹ chắc chắn là báo tin vui cho bà nội .”

 

Minh Vân bật , là tự kinh hãi, nhất định chia sẻ sự kinh hãi .

 

Trúc Lan thấy vợ chồng Minh Vân, , chính xác là chỉ Nhiễm Uyển. Trúc Lan đau lòng c.h.ế.t : “Trời ơi, Uyển Nhi chịu khổ , khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến nỗi cằm cũng nhọn .”

 

Lúc còn tươi tắn là thế, về như quả cà tím héo.

 

Nhiễm Uyển cố chịu đựng sự khó chịu: “Bà nội, con vẫn .”

 

Trúc Lan: “Khó chịu thì đừng cố, hai đứa đừng về viện của nữa. Minh Vân mau đưa Uyển Nhi về sân của các con nghỉ ngơi . À, còn gọi đại phu đến xem nữa.”

 

Lý thị vui mừng chằm chằm bụng con dâu, bà sắp bà nội : “ , mau nghỉ ngơi , đồ ăn ngon cho con.”

 

Minh Vân : “Mẹ, Nhiễm Uyển ăn .”

 

Lý thị sinh con kinh nghiệm: “Không , về nhà ở đây nhất định sẽ nuôi con dâu mập mạp lên, con cứ chờ xem.”

 

Minh Vân tin tưởng : “Vâng.”

 

Trúc Lan dặn dò thêm vài câu, theo phiền Nhiễm Uyển nghỉ ngơi. Bà mà qua, Nhiễm Uyển còn gắng gượng chuyện với bà. Việc bà cần là cho đến Nhiễm gia báo tin vui.

 

, còn báo tin cho lão gia nữa, lão gia sắp cụ ông , vai vế tăng nhanh thật.

 

Trong chốc lát, cả Chu gia đều sắp đời . Ngọc Sương và mấy cô nương bàn tán xem nên tặng gì cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai. Lần đầu tiên cô, mấy cô nương phấn khởi.

 

Còn đám con trai thì tùy tiện hơn, chỉ cảm thấy lên một bậc vai vế.

 

Chỉ Xương Trung đến chính viện, chỉ dám tin: “Mẹ, con thành thúc công ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1321-ghen-ti.html.]

 

Trời ạ, vai vế lớn quá.

 

Trúc Lan im lặng một cách kỳ lạ vài giây: “Ừ, con lên hàng ông .”

 

Xương Trung ngơ ngác: “Cứ như đang .”

 

Trúc Lan xoa đầu con trai, thằng bé vốn trưởng thành sớm, hiếm khi lúc tiếp thu nổi sự thật. “Không , tám tháng nữa là đứa bé đời .”

 

Xương Trung hồn, tính chờ đứa bé lớn hơn một chút: “Mẹ, con sẽ dạy dỗ cháu chắt.”

 

Trúc Lan cố nén , nhưng cuối cùng vẫn nhịn mà phá lên ha hả. Xương Trung ông .

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân tin cũng ngẩn , a, ông ông nội . Chậc, cái thời cổ đại quái quỷ , vẫn là hiện đại hơn. Xoa trán xong, ông nghĩ đến mấy đứa cháu trai lượt thành , dám nghĩ nữa, con cháu chỉ ngày càng nhiều.

 

Chu gia do ông đặt nền móng, giờ cành lá ngày càng sum suê. Có thể tưởng tượng tương lai nhân khẩu Chu gia sẽ đông đúc đến mức nào. May mà thê , nếu thì con cháu còn nhiều hơn nữa.

 

Buổi tối Chu Thư Nhân về nhà, hai vợ chồng già nên lời. Trúc Lan giơ đôi tay , một lúc lâu mới lên tiếng: “ rõ ràng vẫn còn trẻ lắm, ông xem da , vẫn còn trắng mịn.”

 

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, đó là do béo. “ cũng thấy còn trẻ, chân tay còn lanh lẹn, sống thêm vài chục năm nữa thành vấn đề.”

 

Trúc Lan cảm thấy: “Lời của ông chút khoác lác .”

 

Vài chục năm thì nhiều.

 

Chu Thư Nhân ho một tiếng: “Vậy sống đến tuổi cổ lai hy vẫn thể cố gắng.”

 

Lúc Trúc Lan mới : “Ừ.”

 

Chu Thư Nhân nghĩ đến nụ của lão đại buổi tối: “Lão đại ông nội, ngây ngô quá.”

 

Trúc Lan vui vẻ: “Ừ, đúng là chút ngốc. Phản ứng của Xương Trí cũng thú vị, cũng thành ông nội .”

 

Chu Thư Nhân vuốt râu, cả nhà họ Chu đồng loạt tăng vai vế. “Đứa nhỏ nhiều trưởng bối thương yêu đây!”

 

Trúc Lan: “...”

 

Cả buổi chiều bà mấy đứa cháu trai chờ đứa bé đời sẽ dạy dỗ, cùng khai tâm cho nó. Tình yêu thương , bà nghĩ cháu trai cũng . Vẫn là bé gái thì hơn, chỉ cần cưng chiều là đủ.

 

Ngày hôm , Chu Thư Nhân một đêm chỉ còn niềm vui, niềm vui vì đời . Đây là biểu hiện cho sự thịnh vượng của Chu gia.

 

Hoàng thượng ở cao cũng cảm nhận niềm vui của Chu Thư Nhân. Hoàng thượng bận, bận đến nỗi lâu để ý đến Chu gia, thật sự Chu Minh Vân về kinh.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tan triều, Uông Cự ghé sát : “Nhà ông chuyện vui lớn gì ?”

 

Không nên chứ, quan hệ hai nhà họ , phu nhân của ông còn thường xuyên đến Chu gia, lẽ chuyện vui mà ông .

 

Chu Thư Nhân chút dè dặt: “À, Minh Vân về kinh .”

 

Uông Cự trong lòng chút chua xót, đám con trai nhà họ Chu thật nhiều, mà ai nấy đều giỏi giang, mấy đứa xuất sắc khiến đỏ mắt ghen tị. “Ông đúng là phúc.”

 

Chu Thư Nhân mỉm : “A, đúng là phúc, sắp cụ ông, lên một bậc vai vế .”

 

Uông Cự: “...”

 

Ghen tị khiến xí, ông ghen tị, ghen tị cái con khỉ, ông ghen tị c.h.ế.t ! Sao con cháu nhà họ Chu đến nhanh như , còn nhà họ Uông vất vả thế!

 

Uông Cự nghĩ đến một đàn cháu trai của Chu gia, cuối cùng nhịn mà ghen tị đến xí!

Loading...