Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1318: Trát Dao Nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:31:22
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bách tính nghèo khó trong lòng vốn e sợ khi đến y quán, cho nên việc khám chữa bệnh từ thiện là để quảng bá, thể giúp nông dân nhận một loại thảo dược, thể dùng thảo d.ư.ợ.c để cho tiền thuốc.

 

Nhân cơ hội tiến hành một cuộc tổng điều tra dân , thuận tiện trấn an lòng dân phương nam, còn giúp tân hoàng tạo dựng uy danh vang dội trong lòng bách tính cả nước, đúng là một mũi tên trúng mấy con chim.

 

Chu Thư Nhân vốn chuẩn để Hộ Bộ duyệt chi ngân lượng, giờ thì , Hoàng thượng tìm "dê béo" để xén lông, Hộ Bộ thể tiết kiệm khoản tiền .

 

Hoàng thượng : “Trẫm tin các vị đều là hết lòng vì bá tánh. Trẫm sẽ chờ xem các vị hết lòng vì bá tánh .”

 

Chu Thư Nhân: “...”

 

Hắn bỗng nhiên nhận , cũng quyên tiền, cả triều đình ai thoát . Dù con dê đầu đàn thì cũng xén lông, thật đau lòng.

 

Đề nghị , Chu Thư Nhân bóng gió cho con rể , ừm, cũng coi như là phần thưởng cho lòng trung thành của con rể đối với con gái .

 

Nghĩ đến đây, Chu Thư Nhân liếc trộm cuốn sổ, kẻ nào dám đưa nữ nhân cho Dung Xuyên, Dung Xuyên liền tra kẻ đó, thế là cuốn sổ , hiệu quả thật chê . Tuy Dung Xuyên gây thù chuốc oán, nhưng là Tần vương, Thái Thượng Hoàng và Hoàng thượng chống lưng, kẻ bực tức với cũng chỉ đành nuốt giận.

 

Thực còn chiêu độc hơn, nhưng cản . Nếu thật sự tới, Hoàng thượng sẽ khó mà lật bài. Hiện tại thật , Hoàng thượng công bố cuốn sổ, kẻ căm hận Dung Xuyên cũng chỉ thể trơ mắt , đồng thời Hoàng thượng cũng lợi dụng cuốn sổ một phen, đắc lợi nhất chính là Hoàng thượng.

 

Tan triều, Chu Thư Nhân kéo ngay lấy Dung Xuyên: “Cha bổng lộc nhiều, mỗi năm còn chẳng đủ chi tiêu trong phủ, bây giờ quyên tiền.”

 

Dung Xuyên: “...”

 

Khoan , thưa cha, chủ ý là do mách cho con mà, đừng tưởng rõ thì là chiêu của . Khoản tiền cũng tính lên đầu con ?

 

Chu Thư Nhân buông tay, hạ giọng: “Ta gánh giúp con một phần tiếng , trong điện, hứng chịu bao nhiêu ánh như d.a.o găm vì con đấy.”

 

Dung Xuyên sờ sờ mũi: “Ồ, con trong lòng một đại thần vẫn chính trực ?”

 

Chu Thư Nhân: “Ha hả, hiểu ý con nhỉ?”

 

Dung Xuyên vội xua tay: “Cha, con ý gì .”

 

Chu Thư Nhân nghiến răng: “Ta thấy con càng ngày càng ngứa da đấy.”

 

Dung Xuyên ha hả , tháo túi tiền nhét tay nhạc phụ: “Cha, con còn việc, đây.”

 

Chu Thư Nhân nắm chặt túi tiền, hài lòng mấy phần. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Chiêu và , Chu Thư Nhân nhét túi tiền ống tay áo, thản nhiên như thể đòi tiền , ung dung bỏ .

 

Uông Cự hồn, vội đuổi theo: “Này, ông ngay trong cung mà đòi tiền Tần vương ?”

 

Chu Thư Nhân: “Kỳ lạ, là đòi tiền? Ta là thiếu tiền ? Chu gia thiếu của cải chắc?”

 

Uông Cự sản nghiệp cụ thể của Chu gia, nhưng Chu gia tiền: “Vậy ?”

 

Chu Thư Nhân hừ một tiếng: “Rõ ràng là con rể hiếu kính tiền cho . Ai, một đứa con rể .”

 

Uông Cự trợn mắt há mồm, nếu thấy rành rành, cũng tin cái lý lẽ hổ của Chu Thư Nhân.

 

Hoàng thượng chuyện cũng trầm mặc, với Thái tử: “Lần tìm Chu Thư Nhân, con thể bắt đầu từ phương diện .”

 

Thái tử bối rối vân vê ngón tay: “Nhi tử nghèo lắm.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Từ khi cắt đứt tiền bạc và đồ vật Ôn gia đưa cho, ít những món đồ . Hơn nữa còn nuôi em ruột, tình cảm bồi đắp từ nhỏ, hy vọng em trai cũng thể giống như tiểu thúc Tần vương.

 

Hoàng thượng “Ồ” một tiếng: “Con nên sách .”

 

Thái tử dám tin phụ hoàng: “Phụ hoàng, với nhi tử ?”

 

Vừa , hai tay dấu, ví dụ như cho chút tiền chẳng hạn?

 

Hoàng thượng lạnh: “Quay về ngay lập tức.”

 

Còn moi tiền từ tay , nhớ năm đó phụ hoàng đối xử với thế nào, còn đang chờ Thái tử lớn lên đây!

 

Dung Xuyên khỏi cung Tề Vương chặn . Tề Vương hiệu lên xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1318-trat-dao-nho.html.]

 

Dung Xuyên: “Nhị ca triều sớm, ở cửa cung chờ , thật cảm động.”

 

Tề Vương: “Thủ đoạn chế giễu của ngươi, là Chu thượng thư dạy ?”

 

Dung Xuyên: “...”

 

Hắn cảm thấy nên hiếu kính nhạc phụ thêm chút tiền, đến cả nhị ca cũng nghĩ như , xem nhạc phụ thật sự gánh giúp ít tiếng .

 

Tề Vương đoán sai: “Lại là do chính ngươi nghĩ . Ngươi những đó tuy ngươi, nhưng cũng sẽ cận với ngươi ?”

 

Dung Xuyên hiểu ý nhị ca, từ bỏ một phe cánh: “Ta bây giờ còn đủ quyền cao chức trọng ?”

 

Hắn tự hoàng đế, nắm trong tay quyền lớn, chỉ cần dựa Hoàng thượng đại ca là .

 

Tề Vương: “Ngươi thể nghĩ như .”

 

Tề Vương trong lòng cảm khái, Dung Xuyên lớn lên trong cung, thấu hiểu sự đời hơn bọn họ, lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi. Quả hổ là con trai của phụ hoàng, đây mới đúng là em ruột, đầu óc lúc nào cũng tỉnh táo.

 

Dung Xuyên nghĩ Tề Vương tìm chỉ để chuyện phiếm: “Nhị ca chờ việc ?”

 

Tề Vương “A” một tiếng: “Cháu trai của ngươi cũng lớn , nhờ ngươi kèm cặp trưởng tử của , Húc Sâm.”

 

Dung Xuyên ngạc nhiên: “Bản lĩnh của nhị ca vốn lợi hại, tìm đến ?”

 

Tề Vương: “Ta rời xa chính sự, nhưng vẫn lo cho con trai. Ngươi kèm cặp nó một chút sẽ cho Húc Sâm.”

 

Dung Xuyên khẽ : “Nhị ca thật thẳng thắn.”

 

“Huynh chúng cần vòng vo nữa.”

 

Dung Xuyên trả lời ngay, về hỏi ý phụ hoàng và Hoàng thượng: “Nhị ca chờ tin của .”

 

Tề Vương : “Được.”

 

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đến ngày yết bảng. Tại Bình Châu Thành, Minh Vân chờ bảng thông báo. Bảng dán lên, liếc mắt một cái thấy tên ở vị trí thủ khoa. Minh Vân siết chặt nắm tay buông lỏng, lắng tiếng hoan hô của Khương Đốc và gã sai vặt bên tai.

 

Khương Đốc: “Chúc mừng biểu ca.”

 

Giọng Minh Vân cũng đầy kích động: “Ừ.”

 

Khương Thăng vỗ vai Minh Vân: “Đi thôi, chép kết quả về, đại cô cô còn đang chờ tin đó!”

 

Minh Vân những đang vây : “Được, chúng về nhà.”

 

Trước khi thi, ai cũng sợ thi mất mặt. Bây giờ xúm , ngại quá, thôi.

 

Tại kinh thành, Minh Đằng và Ôn Dung trong một lâu, về phía xa nơi yết bảng.

 

Minh Đằng : “Nếu năm nay Ôn tham gia, chắc chắn sẽ là thủ khoa.”

 

Ôn Dung đáy mắt giấu cảm xúc: “Thế tử quá tin tưởng .”

 

Minh Đằng: “Đương nhiên.”

 

Minh Đằng và Ôn Dung kết giao bao nhiêu chân tình, chỉ là đại diện cho Vinh thị nhất tộc, còn Ôn Dung đại diện cho Ôn gia, mẫu tộc của Hoàng hậu, nên việc qua là điều tất yếu.

 

Ôn Dung : “Minh Vân chắc cũng thấy thành tích , vẫn đang chờ Minh Vân đoạt Tam nguyên.”

 

Minh Đằng thấy nhói trong lòng. Từ khi đại ca thi Hương, quá nhiều lời tương tự, kẻ thật lòng quan tâm, cũng kẻ chờ chế giễu. “Đại ca chỉ cần cố gắng hết sức, kết quả nào cũng là . Chỉ sợ lúc, ngay cả cơ hội để nỗ lực cũng .”

 

Ôn Dung trong lòng lạnh, Vinh Minh Đằng ngày càng sắc sảo, đây là đang châm chọc tính kế. Ôn Dung tranh tài cao thấp với Chu Minh Vân, trừ phi Chu Minh Vân sang năm thi trượt. Đáng tiếc, khả năng đó quá nhỏ.

 

Chu Minh Vân khó mà gặp sự cố, danh tiếng càng lớn càng chú ý nhiều, kẻ nào giở trò cũng dám tay. Hắn ở khoa cử cùng Chu Minh Vân tranh tài cao thấp là cơ hội, chỉ thể đợi khi triều mới tranh đấu .

 

 

Loading...