Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1315: Không hẹn
Cập nhật lúc: 2025-09-29 07:12:13
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trúc Lan : “Vốn dĩ Ngọc Nghi nhắm là vì nàng trong danh sách ứng cử viên Thái tử phi. Hiện tại còn nhắm nữa. Chu gia chúng chỉ một Tần vương phi, nghĩa là sẽ cùng hoàng thất kết thông gia. Ngọc Nghi xuất chúng, nhiều hỏi thăm, ý của con.”
Đổng thị chỉ cảm thấy lượng thông tin quá lớn, chồng thật sự là con gái nàng ?
Đổng thị kiêu hãnh, cảm kích sự dạy dỗ của chồng. Hiện tại đau đầu, ý của chồng là cầu hôn Ngọc Nghi ít. “Mẹ, ý của và cha thế nào ạ?”
Trúc Lan: “Hiện tại là đang hỏi con.”
Đổng thị đối với chuyện hôn sự của con gái thật sự ý tưởng gì. “Con và Xương Liêm quanh năm ở bên ngoài, đối với kinh thành hiểu nhiều. Chuyện hôn sự của Ngọc Nghi, con và Xương Liêm quyền nhờ chủ.”
Trúc Lan cảm thấy hỏi cũng như , bất lực phất tay: “Được , lòng rõ. Nếu con như , cũng thẳng với con, ý của là đợi thêm mấy năm nữa hãy xem xét.”
Hiện tại những hỏi thăm nhiều, đều là trong sạch, phần lớn là vì lợi ích. Đợi mấy năm nữa Ngọc Nghi lớn hơn một chút chọn sẽ hơn.
Thời gian trôi nhanh, mấy ngày chính là kỳ thi Hương. Vì Minh Vân thi ở Bình Châu, Lý thị trong lòng lo lắng đến chùa miếu cầu bình an.
Trúc Lan: “Lần Minh Vân trở về con cầu bình an, Minh Vân vẫn .”
Lý thị một lời khó hết: “Lần trở về gấp gáp, chuyện cũng ít, quên ?”
Trúc Lan: “...Không quên, con thì cứ .”
Lý thị hỏi: “Mẹ, cùng ạ?”
Trúc Lan phất tay: “Không, , .”
Toàn đều là sự từ chối, bà leo núi, mệt lắm.
Triệu thị tiếp: “Đại tẩu, em cùng chị, em cầu bình an cho tướng công.”
Trúc Lan Triệu thị, Triệu thị bệnh của Minh Sơn dọa sợ .
Đổng thị cũng sắp rời kinh thành, nàng còn khỏi cửa nào, liền tiếp: “Em cũng .”
Hiện tại chỉ còn một Tô Huyên, Tô Huyên xua tay: “Em .”
Ba Lý thị trở về chuẩn , Tô Huyên ở . Trúc Lan hỏi: “Có việc gì ?”
Tô Huyên gật đầu: “Tướng công ở Hàn Lâm Viện sắp mãn ba năm, mấy ngày nay em gặp ít hỏi thăm tin tức. Mẹ ơi, em ý tứ đều cảm thấy tướng công sẽ phương nam?”
Trúc Lan kinh ngạc một chút. Phương nam xử lý sạch sẽ gọn gàng, kỳ thi Hương tịch thu gia sản, c.h.é.m đầu, hiện tại chỉ còn một quan trọng chờ xử lý.
Phương nam trống trải, trống trải chính là lợi ích. Bây giờ chuyện kết thúc sẽ còn liên lụy nữa. Khoảng thời gian ai nấy đều im như thóc, bây giờ như tiêm m.á.u gà, ai cũng từ miếng bánh trống c.ắ.n một miếng.
Trúc Lan ngạc nhiên khi suy đoán đến Xương Trí: “Nhà chúng và hoàng thất khả năng kết thông gia, những đều cân nhắc của riêng .”
Tô Huyên cùng chồng bàn luận qua, chồng theo ý của cha chồng, sẽ ở kinh thành. “Mẹ ơi, bọn họ chắc mẩm rằng nhà chúng sẽ phương nam.”
Trúc Lan gật đầu: “Vì Xương Trí ở kinh thành nổi bật nhất, cho nên đều chằm chằm Xương Trí. Từ đó xem nhẹ Xương Liêm ở Từ Châu. Thực như cũng , Xương Trí nhiễu thông tin, Xương Liêm cũng thể kín tiếng hơn.”
Tô Huyên cũng nhiều dã tâm, thực khi chồng , nàng ngược yên tâm. Nàng thà rằng chồng cứ từ từ tiến lên.
Còn tam ca, tam ca vốn là tâm cơ hơn chồng nàng, quan ở bên ngoài nhiều năm. Cha chồng đối với tam ca lòng tin, họ càng gì lo lắng, phán đoán của cha chồng sẽ sai.
Hộ Bộ, Chu Thư Nhân cầm bài tập của Thái tử, đáy mắt phức tạp: “Điện hạ thật đúng là tin tưởng thần.”
Đây là bài tập mà Hoàng thượng giao cho Thái tử, bài văn nhắm việc cai trị và phát triển của phương nam trong mấy năm tới. Thái tử cứ thế đưa bài tập cho ông xem, thật ông đau dày.
Thái tử nheo mắt: “Phụ hoàng , ngài là thể tin tưởng, cho nên cô thỉnh giáo ngài.”
Chu Thư Nhân trong lòng ha ha, hai cha con giỏi rót mật tai khác. Đừng tưởng như ông sẽ cảm động. Ông xoa xoa ấn đường: “Thần chỉ là Hộ Bộ Thượng thư.”
Bài văn ông thật tình bình luận. Phì, ông chủ ý , hẹn, hẹn. Đừng tưởng ông hai cha con nhà trời lừa gạt ông, hai chữ “phát triển” bại lộ .
Thái tử: “Ông nội và phụ hoàng đều , ngài là rường cột của nước nhà, tài trị quốc, còn ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1315-khong-hen.html.]
Câu tiếp theo dừng , cái thể .
Radar trong đầu Chu Thư Nhân vang lên, còn gì nữa, chắc chắn chuyện !
Ánh mắt Thái tử chút lảng tránh, ho khan một tiếng: “Đại nhân, ngài thật xem ?”
Chu Thư Nhân đẩy cho Thái tử: “Bài văn thần thể đ.á.n.h giá.”
Hừ, tiểu Thái tử bây giờ trưởng thành nhiều, còn đáng yêu như nữa. Thái tử đến tuổi lớn nhanh, cho dù Thái Thượng Hoàng trở về cũng béo lên .
Thái tử trong lòng tiếc nuối, đưa tay lấy bài văn, chút ỉu xìu. Hắn và phụ hoàng đ.á.n.h cược thua , phụ hoàng Chu Thư Nhân sẽ đ.á.n.h giá, chỉ là cam lòng.
Chu Thư Nhân như thấy, ông đối với Thái tử nhận thức nhiều, a, đáng thương cũng vô dụng.
Bình Châu Thành, Khương Đốc tham gia thi Hương cùng đến Bình Châu. Không chỉ Khương Đốc đến, mà vợ chồng Tuyết Mai cũng đến.
Sau , Tuyết Mai yên tâm về cháu trai. Cho dù Nhiễm Uyển ở đó, nàng là trưởng bối theo cùng, nàng cũng thể yên tâm hơn.
Tuyết Mai phụ ngoài miệng tạo áp lực cho Minh Vân, nhưng trong lòng đối với Minh Vân mong đợi.
Minh Vân và Khương Đốc trò chuyện, Minh Vân thấy túi tiền bên hông của Khương Đốc, giọng điệu chút trêu chọc: “Chính thức đính hôn đúng là khác hẳn, túi tiền cũng mang theo .”
Khương Đốc ngượng ngùng: “Ta còn mang theo ngọc bội đính hôn nữa, là bà ngoại cho.”
Minh Vân kinh ngạc: “Ta mới phát hiện mặt ngươi cũng dày.”
“Mặt dày sống nổi.”
Minh Vân thành tiếng: “Ngươi đúng là ngày càng tùy tính.”
Khương Đốc nháy mắt: “Ta từ cha hiểu một vài đạo lý. Người sống một đời dễ dàng, buồn khổ cũng là một đời, vui vẻ cũng là một đời. Cuộc sống thế nào do quyết định, cuộc sống của tùy tâm một chút.”
Minh Vân trong miệng lặp một câu, nhếch mép: “Ngươi đúng.”
Khương Đốc cầm quạt: “Nói đến, Bình Châu Thành thật đúng là yên tĩnh. Chúng đến mấy ngày , thế mà ai đến cửa. Mẹ lo lắng vô ích .”
Minh Vân: “Đây là sợ thi Hương rớt, đến lúc đó tìm gánh tội, cho nên mới ai dám đến cửa.”
Khương Đốc: “...”
Lý do , phục!
Ngày hôm , Lý thị và mấy khác đều dẫn con gái chùa miếu. Lý thị dẫn Ngọc Lộ, Triệu thị dẫn Ngọc Điệp, Đổng thị dẫn theo Ngọc Nghi. , còn Ngọc Văn, Ngọc Văn , mà là Tô Huyên đưa lên xe ngựa.
Mấy chị em ở cùng một chiếc xe ngựa. Ngọc Văn mới khỏi phủ bao lâu buồn ngủ, dựa vai tứ tỷ tỷ: “Tứ tỷ, em dựa chị ngủ một lát.”
Ngọc Nghi: “...Được.”
Ngọc Điệp kéo rèm xe ngựa : “Nếu thể cưỡi ngựa theo thì mấy.”
Ngọc Lộ kéo Ngọc Điệp buông rèm xe ngựa xuống: “Đừng mơ.”
Ngọc Điệp ỉu xìu, kéo kéo váy cũng dựa tứ : “Ta cũng ngủ một lát.”
Ngọc Nghi mỉm : “Ừm.”
Ngọc Lộ kéo Ngọc Điệp qua: “Tứ của ngươi Ngọc Văn dựa đủ mệt , ngươi bên cạnh .”
Ngọc Điệp đều từ chối, nàng sợ đại tỷ, sợ nhị tỷ, đặc biệt là khi nhị tỷ mặt lạnh, đặc biệt giống đại ca!
Chùa miếu nhanh liền đến, Ngọc Nghi cảm thấy còn , Ngọc Điệp một chút dấu vết mệt mỏi cũng , chỉ Ngọc Văn như sắp chết.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ngọc Nghi đỡ Ngọc Văn cũng mệt mỏi, với : “Mẹ, con và Ngọc Văn đến đình nghỉ ngơi.”