Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1314: Phúc khí
Cập nhật lúc: 2025-09-29 07:12:12
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm ở kinh thành, Trúc Lan một ăn sáng. Hôm qua Đổng thị trở về, Ngọc Nghi và Ngọc Kiều về tam phòng ở.
Bữa sáng của Trúc Lan đơn giản, một chút cũng phô trương lãng phí. Mỗi ngày ăn gì sẽ cho Thanh Tuyết. Đôi khi là bánh bao và cháo cùng với dưa muối, hoặc là mì hoành thánh.
Hôm nay bữa sáng là cháo rau củ ăn kèm dưa muối nhỏ, cộng thêm một quả trứng gà luộc, một bữa sáng đơn giản.
Các phòng của Chu gia đều học theo, bữa sáng bao giờ bày cả một bàn lớn, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Trúc Lan ăn sáng xong hỏi Thanh Tuyết: “Hôm qua Minh Lăng nghỉ ngơi ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Thanh Tuyết chủ mẫu sẽ hỏi, sáng sớm hỏi thăm qua: “Tiểu công tử Minh Lăng hôm qua chơi mệt, một đêm ngủ khá say, hiện tại vẫn tỉnh ạ.”
Trúc Lan : “Trẻ con ngủ nhiều, còn đợi một lúc mới tỉnh .”
Hiện tại bà hai đứa cháu trai út, Minh Lăng lớn hơn Minh Phong một chút, nhưng Minh Lăng to bằng Minh Phong. Sinh non đối với đứa trẻ ảnh hưởng nhỏ, bà cảm thấy Minh Lăng mới là đứa nhỏ nhất.
Trúc Lan dạo một vòng hoa viên, nhà kính cắt một ít hoa về cắm. Từ khi bình hoa thủy tinh, Trúc Lan đặc biệt thích cắm hoa.
Khi Đổng thị đến, Trúc Lan cắm xong hoa. Bà vẫy tay với Minh Lăng: “Minh Lăng đến đây với bà nội.”
Hôm nay còn xa lạ nữa, bé chủ động hơn nhiều, còn bi bô gọi: “Bà nội.”
Trúc Lan bế cháu trai lên hôn một cái, hỏi: “Ăn sáng ?”
Cậu bé gật đầu: “Ăn một cái bánh bao lớn, còn uống một ít cháo.”
Trúc Lan tủm tỉm bé khoa tay múa chân xem bánh bao lớn bao nhiêu, kinh ngạc : “Lớn như , là ăn ít .”
Cậu bé xoa xoa bụng: “No no.”
Trái tim Trúc Lan a, cảm giác như Xương Liêm trở tuổi thơ.
Đổng thị mặt mày nhẹ nhõm. Nàng ở Từ Châu lo lắng, Minh Lăng lớn lên ở kinh thành, chồng đối với Minh Lăng thể sẽ xa lạ. Hiện tại cảm thấy lo lắng thừa, chồng đối với đứa trẻ nào cũng thích.
Chu gia thôn, hôm nay Nhiễm Uyển cùng chồng đến Lý gia thôn thăm ông bà ngoại. Nhiễm Uyển tự tin, nàng thể hiện mặt nhất của ngoài, chứng minh nàng xứng đáng với phận trưởng tôn tức của Chu gia.
Minh Vân thấy vợ trang điểm xong, mặt mày dịu dàng: “Chúng xuất phát nhé?”
Khóe miệng Nhiễm Uyển mỉm , đưa tay : “Vâng.”
Hai vợ chồng son xe ngựa đến Lý gia thôn. Hôm nay sẽ ở Lý gia thôn một ngày, sáng mai sớm trở về. Ở Chu gia thôn cũng sẽ ở lâu, nghỉ ngơi hai ngày liền Bình Châu Thành, thời gian gấp.
Lý gia thôn, Nhiễm Uyển xuống xe ngựa, đối mặt với dân đông đảo của Lý gia cũng sững sờ. Trước cửa lớn của trang viên nhiều . Nhiễm Uyển chỉ liếc qua một cái, ánh mắt liền dừng hai vị lão nhân ở phía .
Chỉ là hai vị lão nhân gượng gạo, cũng ý định mở miệng.
Nhiễm Uyển cố gắng cho dịu dàng, buông tay chồng , chủ động tiến lên: “Nhiễm Uyển tham kiến ông ngoại, tham kiến bà ngoại.”
Mẹ của Lý thị cháu dâu ngoại cũng về, bà lo lắng. Cho dù con gái cháu dâu ngoại , nhưng dù cũng là tiểu thư nhà quan, phận của Lý gia, bà vẫn rõ. Chỉ sợ cháu dâu ngoại khinh thường họ.
Bây giờ xem lo lắng của bà quả nhiên là thừa thãi như lời con gái trong thư.
Mẹ của Lý thị đôi tay mảnh khảnh đang đỡ , nụ khóe miệng thể nào giấu : “Được, , , chúng nhà chuyện.”
Nhiễm Uyển tiếp: “Con , ngài và ông ngoại tự lên núi hái nấm, con vẫn luôn nhớ mong. Bà ngoại chú ý sức khỏe nhiều hơn, đường núi trơn, và chúng con đều lo lắng.”
Mẹ của Lý thị là từng trải, thể cảm nhận là thật lòng giả dối. Đứa cháu dâu ngoại thật sự chê bà, thật lòng quan tâm bà. “Được, con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1314-phuc-khi.html.]
Minh Vân cách vợ xa, giọng của bà ngoại lớn, cũng khó.
Lý lão nhân giơ ngón tay cái với cháu trai, cố ý nhỏ giọng : “Thằng nhóc nhà ngươi phúc khí.”
Minh Vân gật đầu: “Vâng ạ.”
Kinh thành hoàng cung, Hoàng thượng gọi Thái tử đến: “Gần đây công khóa tồi.”
Thái tử tin phụ hoàng chỉ vì công khóa mà tìm . “Nhi tử học tập phụ hoàng, nhi tử còn nhiều thiếu sót.”
Hoàng thượng đối với thái độ của Thái tử hài lòng, vẫy tay hiệu cho Thái tử đây, đẩy đĩa hạt quả mặt cho Thái tử: “Hiện tại phương nam trống ít vị trí, con cảm thấy trẫm sẽ phái ai đến phương nam?”
Thái tử ngay là khảo bài . Vừa bóc hạt quả : “Nhi tử cảm thấy thế tộc cần thế tộc đến trấn an. Quan chức trống ở phương nam, quan viên xuất từ thế tộc sẽ chiếm đại bộ phận.”
Hoàng thượng: “Tiếp tục.”
Thái tử đảo mắt: “Phần còn , tự nhiên là những quan viên mà phụ hoàng bồi dưỡng.”
Hiện tại phương nam thanh trừng, nhưng nếu sắp xếp quá nhiều , sẽ động đến lợi ích của các thế tộc địa phương, vẫn nguy hiểm. Chỉ những quan viên thật sự cắm rễ ở phương nam, mới là những quan viên mà phụ hoàng thật sự cần.
Hoàng thượng trong lòng hài lòng: “Không tồi, con đề cử ai ?”
Thái tử hề suy nghĩ: “Con trai thứ ba của Chu Thượng thư.”
Hắn đề cử, vị cũng là mà phụ hoàng nhất định đưa đến phương nam. Ừm, tranh thủ một .
Hoàng thượng trừng mắt con trai, đưa tay giật lấy hạt thông mà con trai bóc xong. Thấy con trai trợn tròn mắt, hừ, thằng nhóc con còn quá non.
Chu gia thôn, Khương Thăng và Tuyết Mai hai trực tiếp đến Giang gia, mà là tìm bà mối nổi tiếng trong huyện, bái phỏng các trưởng bối của Chu thị nhất tộc, đợi chọn ngày lành mới đến Giang gia.
Tuy chính thức đến cửa, nhưng ảnh hưởng đến việc Khương Thăng đến tộc học gặp Giang Minh.
Giang Minh tan lớp: “Ta đang định tìm ngươi đây.”
Khương Thăng: “Hai chúng quả là nghĩ giống . Ta một bài văn của ngươi, cho nên vẫn luôn tự hỏi ngươi.”
Giang Minh xua tay: “Ta nộp ít bài, chỉ một bài ngắn chọn. Ngược là văn và tranh của ngươi, sáng tỏ nhiều điều.”
Khương Thăng chỉ bàn đá: “Chúng qua đó nhé?”
Giang Minh gật đầu: “Được.”
Khương Thăng : “Lần trở về tộc học đổi quá lớn, thấy sửa sang đình, còn xây một vườn hoa nhỏ, tốn ít tiền bạc nhỉ.”
Giang Minh đáp: “Không tốn tiền , đây đều là quyên góp. Ngươi cũng tàng thư của tộc học Chu thị nhất tộc phong phú, đây đều cảm tạ Thượng thư đại nhân. Cho nên đến cầu học nhiều, quyên góp ít đồ vật đến.”
Khương Thăng cũng để râu, chỉ là dài bằng nhạc phụ. Sờ sờ bộ râu ngắn: “ cũng chừng mực mới .”
Giang Minh: “Minh Thanh trong lòng rõ, chừng mực nắm bắt tồi.”
Hắn cũng quan nhiều năm, nếu quá mức sẽ mở lời. Hiện tại xem Minh Thanh tồi.
Kinh thành, Trúc Lan hôm qua kịp với Đổng thị về chuyện của Ngọc Nghi, hôm nay mới : “Một năm Tề Vương phi mai mối giới thiệu con trai nhà họ Vân cho Ngọc Nghi hoặc Ngọc Văn, chúng tra qua thấy thích hợp nên thôi.”
Dừng một chút tiếp tục : “Con mới về kinh con gái con nhất chiến thành danh, kể cẩn thận cho con tình hình hôm đó.”
Nói , Trúc Lan liền kể diễn biến của hoa yến.