Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1297: Muốn ta nợ ân tình ư, không có cửa đâu!
Cập nhật lúc: 2025-09-29 02:14:51
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dung Xuyên nghĩ một lát thêm: “Trong phủ thần cũng nhiều băng. Tần vương phủ chỉ ba chủ tử, dùng hết. Hôm khác thần sẽ cho đưa cung.”
Hắn vì Vinh Dụ Đãng tặng băng mà theo, mà là tự thật sự tặng. Hắn vài thấy băng trong thư phòng của Hoàng thượng đều dùng tiết kiệm.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hoàng thượng đối với ruột thịt của cũng khách sáo: “Được, trẫm sẽ khách khí với ngươi.”
Kỳ nghỉ của Chu Thư Nhân thoáng cái qua. Thời gian trôi nhanh như , mấy ngày thanh nhàn còn đều cống hiến cho Thái tử điện hạ. Haiz, vốn định khảo bài cháu gái cũng .
Chu Thư Nhân trở Hộ Bộ, liền cảm nhận ánh mắt của Vương đại nhân mang theo một chút sùng bái. “Hửm?”
Vương đại nhân là tâm phúc của Hoàng thượng, ít Hoàng thượng Chu Thư Nhân lợi hại thế nào. Đều là những lên từ đấu tranh, ai cũng ngạo khí của riêng . Tuy công tích của Chu Thư Nhân quả thực ít, nhưng cũng ít cho rằng Chu Thư Nhân ngày hôm nay, phần lớn là nhờ quan hệ bên ngoại.
trong những ngày Chu đại nhân vắng mặt ở Hộ Bộ, Vương đại nhân cảm nhận sâu sắc rằng, dù Thượng thư ở đó, Hộ Bộ vẫn vận hành một cách trơn tru. Ông tự hỏi, thật mấy thể như Chu Thư Nhân.
Chu Thư Nhân đợi Vương đại nhân ngoài mới nhỏ giọng hỏi Khâu Duyên: “Ông ?”
Khâu Duyên khẽ : “Là khâm phục ngài đấy.”
Chu Thư Nhân cũng , lòng hư vinh thỏa mãn ghê!
Sở Vương bước Hộ Bộ, ừm, mặt Sở Vương đen như đ.í.t nồi. Chu Thư Nhân tấu chương trực tiếp duyệt chi ngân lượng. Sở Vương Giang Nam thu mua d.ư.ợ.c liệu cho Thái Y Viện.
Chu Thư Nhân nghi hoặc. Hàng năm Thái Y Viện đều thương nhân chuyên cung cấp d.ư.ợ.c liệu đưa đến kinh thành. Nếu do chính tay Hoàng thượng tấu chương, ông thật sẽ nhanh nhẹn cấp bạc như . Thôi , cũng là vì ông d.ư.ợ.c liệu của Thái Y Viện thể chậm trễ, nên đối với việc thu mua d.ư.ợ.c liệu, ông luôn duyệt chi nhanh chóng.
Sở Vương dĩ nhiên sự nghi hoặc của Chu Thư Nhân, nhưng sắc mặt vẫn . Cái gì việc bẩn thỉu cũng đến tay , hừ hừ, bề ngoài là thu mua d.ư.ợ.c liệu, nhưng ngầm là điều tra các thế gia. “Bổn vương việc như , đều là nhờ Tần vương cả đấy!”
Chu Thư Nhân giả ngu, dứt khoát đóng dấu: “Có thể lĩnh bạc .”
Sở Vương nghiến răng, phì, Dung Xuyên nhất định là do con cáo già dạy dỗ. Hắn cầm tấu chương xoay rời , thật cứ như thấy bộ mặt của Chu Thư Nhân lắm .
Chu Thư Nhân gọi Cẩn Ngôn tới. Mấy ngày nghỉ ở nhà, Dung Xuyên bận rộn cũng ít khi qua, thật sự xảy chuyện gì. “Ngươi hỏi thăm tin tức xem.”
Tiếc là Cẩn Ngôn cũng hỏi thăm gì. Loại điều tra ngầm , dĩ nhiên sẽ tiết lộ tin tức. Ngay cả Dung Xuyên cũng kín miệng như bưng. Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu đang ở Giang Châu, chuyện liên quan đến an nguy của hai vị, một chữ cũng thể .
Chu Thư Nhân vuốt râu, Dung Xuyên , chỉ thể chứng tỏ sự việc lớn. Nghĩ đến Thái Thượng Hoàng đang ở Giang Nam, Sở Vương Giang Nam, trong mắt Chu Thư Nhân ánh lên vẻ hâm mộ, đây mới là việc lớn.
Sở Vương lấy bạc liền chặn Tần vương : “Ngươi lắm nhóc con! Lúc ngươi cần giúp đỡ, ngươi chỉ cần với ca một tiếng, ca bao giờ từ chối giúp ngươi.”
Kết quả là thằng nhóc hại như . Trời nóng công tác đành, Giang Nam là nơi dễ điều tra lắm ?
Dung Xuyên lành: “Chẳng tam ca là rõ nhất , trong mấy chúng , chỉ tam ca là kinh nghiệm nhất.”
“Tứ ca ngươi Lương vương còn kinh nghiệm hơn . Năm đó Tề thị nhất tộc chính là đ.á.n.h cho tàn phế tay .”
Dung Xuyên giật giật khóe miệng: “Tam ca đùa, tứ ca thể khỏi kinh thành .”
Mà cho dù thể khỏi kinh thành, tứ ca cũng sẽ ngoài. Nếu thỉnh thoảng gặp tứ ca, kinh thành sắp quên mất Lương vương , thể thấy Lương vương phủ kín tiếng đến mức nào.
Sở Vương hít sâu một : “Bổn vương cần , công tác , ngươi nợ bổn vương một ân tình.”
Dung Xuyên: “...”
Đang đợi ở đây đây mà, phì, ân tình dễ trả.
Dung Xuyên chân thành: “Nếu tam ca , sẽ ca hồi bẩm Hoàng thượng.”
Sở Vương: “...Thằng nhóc nhà ngươi nợ ca một ân tình khó đến ?”
“Đệ sợ trả nổi. Hơn nữa, cũng là đang giúp tam ca mà.”
“Giúp ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1297-muon-ta-no-an-tinh-u-khong-co-cua-dau.html.]
Dung Xuyên lùi hai bước mới : “Trong phủ tam ca dạo náo nhiệt lắm, tam ca trong ngoài đều khó xử. Đệ chẳng là đang giúp tam ca một tay , tam ca ở trong phủ, trong phủ cũng sẽ yên tĩnh hơn.”
Sở Vương: “...Thằng nhóc nhà ngươi đừng chạy, bảo đảm sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”
Dung Xuyên chạy càng nhanh hơn, đ.á.n.h c.h.ế.t , mà sợ thì ngốc quá!
Hôm nay Trúc Lan đến Tần vương phủ. Con gái bụng lớn, ở một trong vương phủ. Hôm nay trời nhiều mây, nhiệt độ cũng dễ chịu, Trúc Lan liền đến thăm con gái.
Trúc Lan còn dẫn theo mấy đứa cháu gái nhỏ tuổi, thể chơi cùng Lâm Hi.
Đến Tần vương phủ, bà thấy cổng lớn xe ngựa của Tề Vương phủ đậu sẵn. Hôm nay thật trùng hợp, Tề Vương phi thế mà cũng đến.
Ngọc Điệp và mấy đứa bé mới đến Tần vương phủ hai , đầu là lúc Tuyết Hàm dọn nhà, thứ hai là Tết. Vì Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu ở Tần vương phủ, nên Trúc Lan vẫn dẫn mấy đứa cháu gái đến.
Ngọc Điệp đến Tần vương phủ, nhỏ giọng với Ngọc Nghi: “Lần nào đến cũng thấy nhà tiểu cô cô lớn thật, nào cũng lâu.”
Ngọc Nghi bất đắc dĩ với Ngọc Điệp, tỷ tỷ quá hoạt bát. Cô bé nhanh chóng liếc nữ quan đang dẫn đường phía : “Vì đây là vương phủ mà.”
Ngọc Điệp “ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Dù lớn lên cũng ở trong một ngôi nhà lớn như , lớn quá.”
Nhà cô bé thấy lớn , huống hồ là vương phủ.
Ngọc Nghi thầm nghĩ, ở nhà lớn bao nhiêu còn xem gả cho nhà nào, cho dù nhà của hồi môn lớn cũng thể ở trong nhà của hồi môn .
Ngọc Văn thì vươn bàn tay mập mạp của đột nhiên kéo lấy tay áo của tỷ tỷ Ngọc Nghi. Có tỷ tỷ dẫn , ừm, tiết kiệm nhiều sức lực.
Ngọc Nghi: “...”
Nàng cảm thấy nên là con thứ ba mới đúng, nàng cứ cảm giác đang dắt theo hai đứa em gái ?
Đến chủ viện của vương phủ, Tuyết Hàm thấy liền dậy chào đón: “Mẹ.”
Tiếng “” chất chứa bao nỗi nhớ mong của Tuyết Hàm.
Trúc Lan thấy sắc mặt con gái , liền yên tâm, với Tề Vương phi: “Gặp qua Tề Vương phi.”
Tề Vương phi: “Phu nhân khách khí . Đây là các cháu gái của phu nhân ?”
Trúc Lan : “Phải, là mấy đứa cháu gái nhỏ tuổi trong nhà.”
Tề Vương phi đ.á.n.h giá ba cô bé, liếc mắt một cái là thể nhận tính cách khác . Một đứa mắt lanh lợi hoạt bát, một đứa điềm tĩnh, còn một đứa thì chút ngây thơ lười biếng.
Tề Vương phi hai thằng con trai nghịch ngợm, nên thích các cô bé gái. “Phu nhân thật phúc.”
Trúc Lan thích khác khen con cháu nhà : “Tạ vương phi quá khen.”
Ngọc Điệp và mấy đứa trẻ lễ nghi , chào hỏi vương phi xong liền ngoan ngoãn yên.
Tuyết Hàm hiểu mấy đứa cháu gái của , chúng ở đây cũng tự nhiên. Trúc Lan liền với nữ quan: “Ngươi dẫn các cháu chơi .”
Ngọc Điệp vui mừng nháy mắt với tiểu cô cô, Tuyết Hàm cũng theo.
Ánh mắt Tề Vương phi dừng cô bé hoạt bát một lúc, sang cô bé khí chất điềm tĩnh.
Trúc Lan dĩ nhiên chú ý tới, liền lên tiếng: “Lần con ăn dưa muối của đại tẩu con , đại tẩu con cho con một ít, đều mang đến đây .”
Tuyết Hàm mùa hè chút chán ăn, ăn bao nhiêu, nên mới thèm dưa muối của đại tẩu. “Vậy cảm ơn đại tẩu .”
Tâm trí của Tề Vương phi cũng kéo trở về.