Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1293: Khoe khoang đáng ghét
Cập nhật lúc: 2025-09-28 15:53:55
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt hè. Mùa hè năm nay bắt đầu nhiệt độ cao, may mà xảy hạn hán, mưa vẫn đủ.
Cùng với mùa hè đến, trong hậu cung thêm hai vị chiêu nghi và hai vị phi tần cấp thấp. Trong đó, phận cao nhất là Vương chiêu nghi, phụ là Hộ Bộ Thị lang.
Điều khiến nàng cung nhận sự chú ý. Cùng với việc chiêu nghi nhập cung, cũng một vài lời đồn đại, rằng Vương đại nhân sẽ là Hộ Bộ Thượng thư đời kế tiếp.
Trúc Lan ít khi tham gia yến tiệc. Thiệp mời gửi đến Chu gia bây giờ đều là mời Triệu thị và những khác, trong đó Tô Huyên là chào đón nhất.
Tô Huyên từ phủ Ôn gia trở về, hôm nay là tiệc sinh nhật của trưởng tức Ôn gia.
Trúc Lan đang dạy bọn trẻ học, thấy Tô Huyên bước , liền hiệu cho chúng thể nghỉ ngơi. Đợi bọn trẻ ngoài chơi, bà mới : “Về con.”
Tô Huyên uống một chén lạnh để giải nhiệt, đáp: “Vâng ạ, trời nóng thế , thật chẳng cả.”
Mùa hè, nàng thích nhất là bên chậu băng hưởng mát, chứ dự yến tiệc trong tiết trời oi bức.
Trúc Lan , nếu chuyện gì, Tô Huyên về sẽ về thẳng viện của . “Có chuyện gì ?”
Tô Huyên : “Hôm nay luôn bên tai con rằng Vương Thị lang là tâm phúc của Hoàng thượng, thể sẽ trở thành Hộ Bộ Thượng thư.”
Lúc đó nàng chỉ mà gì, là họ cố ý cho , nhưng vẫn lo đó là sự thật, nên khỏi chút phiền lòng.
Trúc Lan bật : “Cha chồng con còn mong lời đồn là thật đấy.”
Tô Huyên ngạc nhiên: “A?”
Trúc Lan giải thích thêm: “Lời đồn là giả thôi. Nếu thật sự bồi dưỡng Thượng thư kế nhiệm, chắc chắn sẽ để liên quan đến trong cung.”
Hoàng thượng một hậu cung yên , nên sẽ để nhà đẻ của các phi tần nắm giữ vị trí quan trọng. Hộ Bộ Thượng thư, thật sự ai cũng , đó là tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng và tư tâm.
Tô Huyên chớp mắt, nàng hiểu , chút ngượng ngùng : “Tầm của con dâu vẫn còn nông cạn quá.”
“Con . Thôi , cứ tưởng chuyện gì to tát. Trời nóng thế , con cũng về quần áo nghỉ ngơi .”
Bộ y phục Tô Huyên đang mặc để cho hợp lễ, dù vải mềm mại đến cũng thoải mái.
Tô Huyên quả thực về tắm rửa, “Thưa , con xin phép về .”
“Ừ.”
Trúc Lan đợi Tô Huyên mới gọi Thanh Tuyết và những khác , hỏi Thanh Tuyết: “Xương Trung ngoài bao lâu ?”
Thanh Tuyết đáp: “Dạ một canh giờ ạ.”
Trúc Lan lẩm bẩm: “Ta thật hiểu sở thích của đám con trai, trời nóng thế mà ngại, còn chạy đến trường đua ngựa.”
Thanh Tuyết : “Mấy vị công tử Dương Thanh đều thích ngựa ạ.”
Trúc Lan “ừ” một tiếng, hiệu cho Thanh Tuyết cho thêm băng chậu. Năm nay trời nóng, băng tiêu hao khá nhanh, nhưng Chu gia sợ, bà vốn thích tích trữ nhiều đồ.
Mấy đứa cháu trai của trưởng và nhị ca, trừ những đứa còn quá nhỏ, thì ba đứa đến. Lớn nhất là Dương Thanh mười bốn tuổi, Dương Ngữ mười một, và một đứa tên Dương Thúc năm nay tám tuổi.
Trong ba đứa, Dương Thanh sang năm sẽ hải quân, chào hỏi . Lần cần đến Lý Chiêu, mà Dung Xuyên tự dẫn Dương Thanh gặp Hầu tướng quân.
Ý của Hầu tướng quân là đợi qua một năm, mười lăm tuổi hải quân, bây giờ cứ quen với thuyền bè và biển cả .
Còn Dương Ngữ và Dương Thúc tuổi còn nhỏ, chúng chỉ đến kinh thành để mở mang tầm mắt.
Tại trường đua ngựa ở kinh thành, cái nắng hè chói chang cũng ngăn nhiệt huyết đua ngựa, trời càng nóng, cảm xúc càng dâng trào.
Xương Trung thành khách quen của trường đua ngựa. Từ khi nhận tấm thẻ bài của cha, thích nơi , chỉ là nào cũng cùng Minh Đằng.
Dương Thanh tính tình thẳng thắn, giọng cũng đặc biệt lớn: “Thắng , thắng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1293-khoe-khoang-dang-ghet.html.]
Xương Trung quen với Dương Thanh. So với Dương Văn, Dương Thanh đúng là một gã thô kệch. mắt của Dương Thanh tinh, đặc biệt là tài xem ngựa. “Ngươi lợi hại thật, nào chọn ngựa cũng thắng.”
Dương Ngữ nhếch mép: “Nhị ca dựa may mắn, mà là dựa bản lĩnh thật sự. Ở nhà, nhị ca thích nhất là đến chợ ngựa, với mấy thương nhân buôn ngựa ngoại tộc. Bọn họ dạy nhị ca ít bản lĩnh thực thụ.”
Dương Thúc gật đầu: “Ta còn nhận ngựa con do nhị ca tặng, là ngựa đấy.”
Dương Thanh liền thấy đau lòng. Mấy đứa em trai hợp sức lừa sạch tiền của . Tiền tiết kiệm của kiếm chẳng dễ dàng gì, món lớn nhất vẫn là tiền bà cô cho đến kinh thành.
Xương Trung đổi bạc thắng cược, hôm nay thật sự kiếm ít. Cậu vui vẻ vung tay: “Cũng còn sớm nữa, , dẫn các ngươi ăn cừu nướng nguyên con.”
Dương Thúc nhíu mày: “Trời nóng thế mà ăn cừu nướng nguyên con ?”
Ngày mai nhất định sẽ nóng trong , nổi mụn miệng cho xem, .
Xương Trung dĩ nhiên là vì tiếc tiền. Trước mặt là ba cái thùng cơm đáy. Cậu sờ sờ túi tiền, hôm nay may mà Dương Thanh. Cậu quyết tâm, im lặng một lát : “Vậy chúng ăn món ngon Giang Nam.”
Dương Ngữ lờ mờ đoán tính tình của vị tiểu trưởng bối . Lần tới tiếp xúc nhiều, tiếp xúc nhiều hơn mới thấy chút keo kiệt.
Xương Trung vóc thấp nhất, ở phía , trông khá bắt mắt.
Đến tửu lầu, gọi một phòng riêng, Xương Trung liền hối hận. Phải thế nào nhỉ, đồ ăn ở tửu lầu ngon, bày biện cũng vô cùng tinh xảo, chỉ một điều là lượng quá ít.
Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân gọi Vương đại nhân đang định ngoài : “Mấy ngày tới, bản quan nghỉ ngơi, ngài và Khâu Duyên để tâm một chút.”
Nói , Chu Thư Nhân xoa xoa đầu, ông cảm nắng, đầu óc giờ khó chịu vô cùng.
Vương đại nhân từ khi lời đồn đại, ông ở Hộ Bộ luôn cố gắng cẩn thận, hạn chế chuyện với các quan viên cấp , chỉ sợ Chu đại nhân nghĩ ngợi lung tung. Bỗng lời , ông giật , tưởng rằng đại nhân đang thử .
Khi kỹ , ông mới thở phào nhẹ nhõm: “Đại nhân, ngài khỏe ?”
Chu Thư Nhân “ừ” một tiếng: “Đã cho mời thái y tới .”
Vừa dứt lời, thái y tới. Vương đại nhân rời , kết quả là Chu Thư Nhân thật sự bệnh, cần nghỉ ngơi mấy ngày.
Chu Thư Nhân tiễn thái y, đó nhanh nhẹn dậy đơn xin nghỉ, lát nữa cho đưa là xong. Chẳng còn gì để sắp xếp, Hộ Bộ một hệ thống chỉnh, ông vắng mặt mấy ngày Khâu Duyên và Vương đại nhân là .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Vương đại nhân ngẩn , tốc độ đơn xin nghỉ của Chu đại nhân thật nhanh.
Trong cung Hoàng thượng cũng tin, ngài còn đến mức điên rồ mà bắt một bệnh việc. Ngược , ngài chú ý đến việc xin nghỉ: “Gần đây các đại thần xin nghỉ nhiều.”
Trương công công đáp: “Vâng, mấy vị đại nhân lớn tuổi xin nghỉ bệnh, còn mấy vị cảm nắng.”
Hoàng thượng qua lớp kính cửa sổ cũng thể cảm nhận cái nóng bức của năm nay. “Băng trong cung đủ dùng ?”
Trương công công : “Năm nay dùng băng nhiều, cần tiết kiệm một chút.”
Hậu cung của Thái Thượng Hoàng mấy phi tần, nên lượng băng dùng trong cung lớn. Sau khi Hoàng thượng kế vị, cân nhắc đến việc dùng băng, năm ngoái trữ nhiều hơn một chút, nhưng vẫn thiếu. Thêm nữa, mấy vị hoàng tử còn nhỏ, thêm mấy vị nương nương mới, băng trong hậu cung eo hẹp.
Hoàng thượng “ừ” một tiếng: “Ngươi với Hoàng hậu một tiếng, từ hôm nay giảm bớt lượng băng dùng trong hậu cung.”
Trương công công lệnh lui . Nếu gặp Hoàng hậu nương nương, ông thật tự . Vừa ông lẩm bẩm: “Năm nay nóng thật.”
Chu Thư Nhân đột nhiên về phủ, Trúc Lan liếc mắt một cái là nhận phu quân khỏe. Bà vội hiệu cho nha đầu vắt khăn, giúp chồng y phục, hỏi: “Đã xem thái y ?”
“Đã mời thái y xem , t.h.u.ố.c cũng kê, cho sắc t.h.u.ố.c .”
“Được.”
Chu Thư Nhân y phục xong, dùng khăn lau mặt thấy dễ chịu hơn nhiều. Uống t.h.u.ố.c xong liền chút buồn ngủ.
Thật trùng hợp, thư của Thái Thượng Hoàng cũng tới, cùng với thư là đặc sản. Chu Thư Nhân lá thư, nghiến răng: “Đồ khoe khoang đáng ghét!”