Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1292: Đệ đệ thần tiên
Cập nhật lúc: 2025-09-28 15:07:10
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , Trúc Lan cũng chẳng chút tinh thần nào. Có lẽ vì Xương Nghĩa , nàng nóng trong , sáng sớm thức dậy thấy cổ họng khỏe, chút khó chịu.
Trong phủ chỉ Trúc Lan phát hỏa, mà cả Triệu thị, một phụ nữ vốn mạnh mẽ, ly biệt cũng sinh ốm. Lũ trẻ cũng nóng trong theo. Thế là, cả nhà mời đại phu, t.h.u.ố.c thang sắc lên, mùi t.h.u.ố.c đắng ngắt lan tỏa khắp nơi khiến càng thêm khó chịu.
Vốn dĩ Tuyết Hàm đến thăm , nhưng chặn ngay ngoài cửa. Mẹ nàng sợ lây bệnh cho con gái, nên cho nàng . Tuyết Hàm đành xoa xoa chiếc bụng nhô cao của , lủi thủi về phủ.
Thực các chủ tử của Chu gia đều khỏe mạnh, nhưng một khi ngã bệnh thì mãi khỏi.
Mãi một thời gian , khi nhận thư nhà họ Dương gửi tới, Trúc Lan mới phấn chấn trở . Thư báo rằng các cháu trai của trưởng và nhị ca lên đường tới kinh thành. Mấy đứa trẻ lớn lên ít, đứa đến kinh thành để mở mang tầm mắt, đứa gia nhập hải quân.
Dương Văn Lộ tạo nền tảng vững chắc, nên mới yên tâm gửi bọn trẻ đến.
Trúc Lan vốn tình cảm sâu đậm với nhà đẻ, hễ khả năng là giúp đỡ. nhà đẻ chẳng cần nàng bận tâm lo liệu, bởi họ tự vạch con đường tương lai rõ ràng cho .
Trúc Lan vực tinh thần, cũng Triệu thị cứ ủ dột mãi. Mấy ngày nay, Triệu thị gầy trông thấy, vóc dáng vốn đầy đặn khi sinh con nay mảnh mai như .
Trúc Lan bèn kéo Triệu thị cùng lo liệu công việc. Chẳng ngờ hiệu quả, khi bận rộn lên, cộng thêm bản tính kiên cường, sắc mặt Triệu thị dần lên trông thấy.
Vài ngày , nhờ Chu Thư Nhân báo , Trúc Lan tin con gái Vương đại nhân sắp nhập cung.
Hôm nay cũng là ngày Vương đại nhân nhậm chức ở Hộ Bộ, Trúc Lan với Tô Huyên: “Giờ thì những chuyện cần hiểu đều tỏ tường .”
Tô Huyên đáp: “Con gặp tiểu thư nhà họ Vương vài , là một dịu dàng.”
Trúc Lan nghĩ, Hoàng thượng chắc thích kiểu dịu dàng, mà chỉ đơn thuần tìm mấy yên tĩnh, gây ồn ào. Ai bảo tâm tư của Hoàng thượng chẳng mấy khi đặt ở hậu cung.
Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân Vương đại nhân : “Sau đều là quan viên Hộ Bộ, bản quan yêu cầu gì khác, chỉ cần phận sự của là .”
Vương Dật quan ở kinh thành nhiều năm, cũng đôi chút về Chu Thư Nhân. Yêu cầu thì đơn giản nhưng hề đơn giản, bởi hai chữ “phận sự” bao hàm quá rộng. “Vâng, hạ quan xin ghi nhớ.”
Chu Thư Nhân từng việc chung với Vương đại nhân, hiểu đều qua hồ sơ lý lịch. Còn việc hỏi thăm khác, ông , vì ông tin mắt thấy mới là thật, tai thể là hư. Ông thích dùng chính mắt để quan sát, chứ tin lời đồn.
Vị Vương đại nhân thể Thái tử tin tưởng, ắt hẳn chỗ hơn . Ông giao cho Khâu Duyên dẫn mới quen với Hộ Bộ, can dự nữa.
Vương Dật về những cải cách của Hộ Bộ, đầu tiên là ở Hộ Bộ, đó lan lục bộ, dần ảnh hưởng đến các nha môn khác. Khi lục bộ đổi, để ảnh hưởng đến hiệu suất, các nha môn khác cũng đổi theo.
Khâu Duyên giới thiệu, Vương Dật càng cảm nhận sâu sắc hơn. Phận sự của mỗi ở mỗi phòng ban đều rõ ràng. Ông tự đáy lòng cảm khái: “Chu đại nhân đúng là đại tài.”
Khâu Duyên : “Ngài mới đến Hộ Bộ, đừng quá căng thẳng. Cứ như lời Thượng thư đại nhân , phận sự của là . Hộ Bộ chúng bận rộn lắm, khi ngài đến, ngày nào cũng mong tới san sẻ công việc. Giờ ngài đến, gánh nặng của cũng nhẹ .”
Vương Dật nghiêng đầu suy đoán xem lời của Khâu Duyên thật lòng mấy phần. Mình tới giao quyền cho ư?
Trước khi ông tới, Khâu Duyên một tay quán xuyến tất cả cơ mà.
Kết quả chứng minh, Khâu Duyên thật sự giao quyền cho ông. Việc gì thuộc trách nhiệm của ông, Khâu Duyên tuyệt níu giữ.
Vương Dật ngây , còn Khâu Duyên vui mừng khôn xiết. Gần đây ông tăng ca đến phát phiền, trời mới ông khao khát như Thượng thư đại nhân, ngày ngày đúng giờ tan về nhà đến mức nào.
Trong cung, Hoàng thượng chuyện ở Hộ Bộ xong liền : “ là chủ nào tớ nấy.”
Thái Thượng Hoàng đáp: “Phải , Hộ Bộ bây giờ việc hôm nay tuyệt đối để sang ngày mai.”
Hoàng thượng nghĩ đến Vương Dật, nếu thật sự thích hợp để điều đến Hộ Bộ, ngài cũng điều Vương Dật qua đó. “Chờ Vương thị nhập cung, e rằng sẽ một vài lời đồn đại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1292-de-de-than-tien.html.]
Thái Thượng Hoàng thầm nghĩ, Chu Thư Nhân chỉ mong lời đồn thành sự thật, tiếc là lão hồ ly khôn ngoan lắm.
Hoàng thượng hỏi: “Phụ hoàng chuẩn xong để xuất kinh ạ?”
“Ừ, chuẩn xong . Lần xuất kinh sẽ bí mật, ngày cũng định , năm ngày nữa.”
Thái Thượng Hoàng vô cùng mong chờ chuyến xa kinh thành để thăm thú bốn phương.
Hoàng thượng yên tâm: “Phụ hoàng và mẫu hậu ngoài nhất định cẩn thận.”
Đâu thái bình thịnh thế là nguy hiểm, nguy hiểm vẫn luôn rình rập. Ngay chân thiên tử ở kinh thành còn những nơi tối tăm, huống hồ là các châu thành khác.
Thái Thượng Hoàng sẽ đem an nguy của đùa, ngài với Hoàng thượng: “Trẫm sẽ cẩn thận, Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Hoàng thượng dặn dò: “Nhất định thường xuyên gửi thư về.”
Thái Thượng Hoàng kiên nhẫn lắng , đây là sự quan tâm của con trai dành cho . Cuối cùng, ngài thử dò hỏi: “Nếu trẫm mang Dung Xuyên cùng, con cho ?”
Hoàng thượng chỉ mỉm mà đáp. Phụ hoàng nghĩ thật, cho là cho. Lợi ích của việc một , trẫm cảm nhận sâu sắc, quả nhiên mấy kẻ giả nhân giả nghĩa thể so bì. Đệ ruột thịt giúp trẫm quá nhiều.
Thái Thượng Hoàng buồn bã : “Không lên tiếng tức là ?”
Hoàng thượng đáp: “...Nhi tử mới kế vị, Tề Vương thì ngài cũng đó, chỉ thích tiêu d.a.o tự tại. Sở Vương càng phiền phức hơn, đến phủ của còn dẹp yên. Lương Vương thì cứ ru rú trong vương phủ. Nhi tử thật sự thể rời Dung Xuyên .”
Lợi ích mà Chu Thư Nhân dạy dỗ , ngài thật sự cảm nhận . Dung Xuyên việc hiệu suất cao, tầm và ý tưởng đều . Một thần tiên như , buông, buông, đ.á.n.h c.h.ế.t cũng buông.
Lần mà thả , lỡ nó ham chơi quên đường về, ngài cũng chẳng chỗ mà .
Thái Thượng Hoàng thấy thể dẫn theo con út , bèn hừ một tiếng, để cho Hoàng thượng một bóng lưng to lớn khỏi cung.
Hoàng thượng xoa xoa mũi, vì giang sơn xã tắc, ừm, tiểu nhất định ở kinh thành.
Hôm , Chu Thư Nhân liền Thái Thượng Hoàng than thở: “Haiz, già chỉ mong con trai ở bên cạnh, nhất là Dung Xuyên. Hoàng thượng cho, thật tức c.h.ế.t trẫm mà.”
Chu Thư Nhân mặt cảm xúc, thầm nghĩ, ngài với thì ích gì, bản lĩnh thì tìm Hoàng thượng . Ta còn mong Dung Xuyên theo ngài xuất kinh lắm chứ.
Rể nhà xót, Dung Xuyên càng tài giỏi, Hoàng thượng dùng càng thuận tay. Nhìn xem, con rể của ông mệt đến gầy cả .
Thái Thượng Hoàng nghiến răng: “Thịt mà Dung Xuyên dưỡng trong dịp Tết, giờ mất sạch , trẫm mà đau lòng.”
Chu Thư Nhân giật giật khóe miệng, ồ, ngài cũng đau lòng cơ đấy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Thái Thượng Hoàng Chu Thư Nhân: “Ngươi cách nào ?”
Chu Thư Nhân: “...”
Không, cách nào, mà cũng thành . Chuyện của hai cha con các , điên mới xen .
Thái Thượng Hoàng cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ngài thật sự mang con út cùng, như những cha bình thường, hưởng thụ sự hiếu thuận của con trai út. Tiếc là con trai cả chịu buông .
Thái Thượng Hoàng : “Thật trẫm cũng từng nghĩ đến việc mang theo Minh Đằng.”
Đứa trẻ quá kế cho tộc Vinh thị, cũng là mẫu tộc của ngài. Cả ngài và Hoàng thượng đều ý bồi dưỡng, chỉ là Chu Thư Nhân quá nổi bật .
Chu Thư Nhân đang cầm hạt dưa tay mà rơi cả xuống, thật sự kinh hãi.