Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1242: Cha tốt tuyệt thế
Cập nhật lúc: 2025-09-27 04:42:06
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thư Nhân: “Ngươi gì, lặp nữa.”
Đinh quản gia : “Vừa thị vệ đến truyền lời, Hoàng thượng dọn thôn trang của Thái tử, là ngày mai mời đại nhân cùng câu cá!”
Chu Thư Nhân: “…”
Ông trốn thoát khỏi hai cha con phiền phức ?
Tại thôn trang suối nước nóng của Thái tử, Hoàng thượng tuần tra một vòng. Trở về liền với Hoàng hậu: “Thôn trang suối nước nóng của Thái tử thật tồi, nơi nào cũng xây dựng hợp ý .”
Đặc biệt là một mảnh rừng trúc, ông thích vô cùng.
Hoàng hậu trầm mặc. Thái tử là do Hoàng thượng một tay dạy dỗ lớn lên, vốn dĩ là cha con, là tự giáo dưỡng, sở thích tự nhiên tương tự. “Cho nên?”
Hoàng thượng u uất : “Tư khố của trẫm chia cho Thái tử và Dung Xuyên . Hoàng trang cũng là của Thái tử. Trẫm bây giờ ngoài một sản nghiệp và khế nhà, hình như thôn trang nào.”
Hoàng thượng là nhanh nhẹn. Những thứ cho mấy con trai, ông sớm phân chia xong. Con trai út trở về hoàng thất, ông liền chia hết cho mấy đứa con.
Hoàng hậu bật : “Ngài là Hoàng thượng, con trai hiếu kính ngài là điều nên .”
Hoàng thượng cũng nghĩ như . Sau ông là Thái Thượng Hoàng, mấy đứa con trai mỗi năm hiếu kính ít. Ông cảm thấy chỉ cần sống đủ lâu, vốn liếng của ông vẫn thể tăng lên. Ông nhỏ giọng : “Ta cảm thấy còn thể tích cóp cho Dung Xuyên một khoản tiền nữa.”
Hoàng hậu chớp mắt: “Nói như , cũng thể tích cóp cho Lâm Hi một khoản hồi môn phong phú.”
Bữa tối ở Chu phủ, các phòng ăn riêng. Lý thị câu câu gắp thức ăn: “Mẹ ở nhà, ăn cơm cũng ngon.”
Chu lão đại liếc một cái: “Bà ăn là vì vắng, mà là vì mang bà cùng.”
Lý thị trúng tim đen: “Ăn cơm cũng bịt miệng ông.”
“Bà là bắt đầu .”
Minh Huy u uất : “Tiểu thúc thúc cũng mang con .”
Minh Vân đặt bát đũa xuống: “Tiểu thúc thúc đều là mặt dày theo.”
Ý là tiểu thúc thúc cách nào mang con theo.
Minh Vân còn nhớ rõ ông nội tiểu thúc thúc với ánh mắt đầy ghét bỏ. Nếu ôm Ngọc Nghi buông tay, ông nội thật sự sẽ ném tiểu thúc thúc xuống xe ngựa!
Minh Huy: “Con thật sự ghen tị với em gái Ngọc Nghi!”
Nói , về phía cha . Tam thúc ở nhà, bà nội đến cũng mang theo hai em gái Ngọc Nghi và Ngọc Kiều. Cậu cũng thôn trang!
Tại nhị phòng, bụng của Triệu thị lớn, đỉnh dày thoải mái, cho nên ăn hai miếng đặt đũa xuống. Nhìn Ngọc Điệp đang buồn bã, bà bật : “Tiểu Ngọc Điệp chăm sóc ?”
Hôm nay lúc chồng , vì Ngọc Nghi, bà cũng hỏi Ngọc Điệp và Ngọc Văn. Lúc đó con gái dù động lòng nhưng vẫn từ chối, chăm sóc bà, bà cảm động chết.
Ngọc Điệp dù cũng là trẻ con. Nàng thể mang theo Ngọc Văn lười biếng, cho nên vẫn thích mang theo Ngọc Nghi. Bây giờ bạn nhỏ , nên vẫn mất mát.
Ngọc Điệp thấy cha và chị gái , ngay cả trai cũng đặt đũa xuống. Cô bé nắm chặt đũa: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Con hối hận, con sẽ chăm sóc cho .”
Ngọc Sương: “…”
Sao càng ngày càng giống con trai !
Xương Nghĩa cưng chiều con gái út vô cùng: “Đợi thêm mấy ngày nữa, cha mua cho con một con ngựa nhỏ.”
Mắt Ngọc Điệp sáng rực, lúc bạn nhỏ gì đó đều quan trọng nữa. “Cha, cha thật quá.”
Tại tứ phòng, Minh Gia ăn cơm cũng tức giận chằm chằm em gái. Cậu thật sự hiểu, tại em gái động đậy như .
Ngọc Văn phớt lờ trai, thong thả ung dung ăn cơm, khẩu vị .
Xương Trí đối với con gái sớm phục, hỏi: “Con gái uống chút canh ?”
Ngọc Văn gật đầu: “Muốn ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1242-cha-tot-tuyet-the.html.]
Xương Trí tự lấy bát múc cho con gái một chén, đặt mặt con gái. Con gái sinh thì , chỉ thể cưng chiều thôi. Hắn lo lắng đến việc tìm con rể cho con gái !
Tâm thái của Xương Trí đổi đặc biệt nhanh. Lúc con gái mới sinh, ai dám ý đồ với con gái đều là kẻ thù. Bây giờ là chỉ cần thể đối với con gái , sẽ ngăn cản!
Tô Huyên hỏi con trai: “Con ăn canh ?”
Minh Gia: “Không cần.”
Ngọc Văn uống xong phần của : “Mẹ, con còn nữa.”
Tô Huyên : “Được.”
Minh Gia tức giận đặt đũa xuống: “Em gái, đang tức giận đấy.”
Ngọc Văn cuối cùng cũng liếc mắt trai: “Chính bản lĩnh theo bà nội đến thôn trang, tức giận với em gì. Em động, chính năng lực thì tự theo.”
Minh Gia: “Bà nội hỏi em mà.”
Ngọc Văn: “Chính bản lĩnh cũng đừng trông mong em đồng ý sẽ mang theo. Đừng tìm lý do cho sự bản lĩnh của . Bà nội tìm lý do là kẻ yếu. Anh năng lực còn giận cá c.h.é.m thớt với em gái ruột, càng là kẻ yếu trong những kẻ yếu.”
Minh Gia: “…”
Xương Trí và Tô Huyên: “…”
Lợi hại, con gái !
Ngọc Văn cuối cùng : “Gần đây đừng xuất hiện mặt em, em thấy trai yếu đuối.”
Dứt lời, Ngọc Văn nội tâm nghĩ, nàng thể lười biếng mấy ngày , cần chịu đựng trai cằn nhằn.
Xương Trí và Tô Huyên là lớn, là con gái sinh , đối với tính tình của con vô cùng hiểu . Lời cuối cùng của con gái dứt, Xương Trí và Tô Huyên liền !
Trúc Lan trong nhà náo nhiệt, vui vẻ ngâm trong suối nước nóng, ghế, Chu Thư Nhân du ký, vô cùng nhàn nhã.
Chu Thư Nhân cũng cảm thấy năm tháng tĩnh lặng.
Tiếc là tâm trạng vui vẻ, chỉ kéo dài đến khi thấy Hoàng thượng. Thôn trang của Thái tử cách đây cũng quá xa.
Chu Thư Nhân đến Hoàng thượng kéo câu cá bên hồ. Trúc Lan cùng đến, cùng Hoàng hậu vườn cây ăn quả.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Ở thôn trang, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều mặc thường phục, trang phục đại diện cho phận. Hoàng thượng và Hoàng hậu giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Bên hồ, Hoàng thượng là đầu tiên câu cá, đắc ý: “Thư Nhân nỗ lực lên đấy.”
Chu Thư Nhân kéo khóe miệng, ông càng mang vợ về thôn trang của . “Hoàng thượng, ngài rời hoàng cung đến đây, thật sự vấn đề gì ?”
Hoàng thượng: “Trẫm lâu xử lý triều chính. Thái tử xử lý , gì lo lắng.”
Chu Thư Nhân trong lòng trợn trắng mắt. Hoàng thượng ông chính là, ngày Thái tử kế vị sắp đến, Hoàng thượng khỏi cung như thật sự ?
Hoàng thượng vuốt râu: “Sang năm trẫm chuẩn ngoài dạo.”
Chu Thư Nhân: “Ra ngoài?”
Hoàng thượng: “Ừm, trẫm tự xem giang sơn mà trẫm thống trị.”
Chu Thư Nhân chớp mắt, định sang năm là sớm , Thái tử vẫn cần Hoàng thượng trấn giữ. Sau đó nghĩ, Thái tử một nắm quyền triều chính một thời gian dài, quả thực cần lo lắng. Hơn nữa Hoàng thượng rời mới thể cho Thái tử cơ hội xử lý một vấn đề còn tồn đọng, tránh cho việc Hoàng thượng trở thành Thái Thượng Hoàng, Thái tử sẽ kiêng dè một thần tử đến cầu tình mặt Hoàng thượng.
Chu Thư Nhân vuốt râu, thể cảm khái, thuận miệng liền những gì trong lòng: “Hoàng thượng thật là một cha tuyệt thế của Thái tử.”
Hoàng thượng sững sờ, đó ha hả : “Thư Nhân như , trẫm cũng cảm thấy thế.”
Làm Thái Thượng Hoàng cũng lưu luyến quyền lực, ông, cha , trong lịch sử, đối với Thái tử thật là một cha tuyệt thế.
Chu Thư Nhân hừ hừ, ai mà chẳng là đại diện cho một cha . Ông cũng !