Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1241: Tích cóp tóc

Cập nhật lúc: 2025-09-27 02:57:43
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi , nhiệt độ chút nóng bức, theo mấy trận mưa đến, còn cảm giác nóng nực nữa. Ngược , mỗi trận mưa đều mang một chút ấm.

 

Màu xanh của cây cối trong vườn từ lúc nào chút biến sắc, đặc biệt là cây phong đổi sang màu đỏ. Những qua kinh thành, chỉ cần kéo rèm xe ngựa thể thấy phong cảnh khắp núi.

 

Trên đường khỏi kinh thành, Trúc Lan kéo rèm xe ngựa, trong mắt đều là sự hưng phấn. Bà quên mất cuối cùng khỏi kinh thành là khi nào. Chỉ là chồng đang nghiêng trong xe: “Chàng thế mà thật sự xin nghỉ phép, còn đến bảy ngày.”

 

Trời mới , hôm qua Chu Thư Nhân cho bà một bất ngờ lớn đến mức nào.

 

Chu Thư Nhân giơ tay lên vuốt mái tóc đội quan mũ: “Ta tích cóp một tháng tóc rụng là vô ích.”

 

Vì kỳ nghỉ, từ cuộc cung biến ông suy tính thế nào để thể nghỉ phép. Vì ông , khi Thái tử kế vị, một hai năm nữa đừng hòng xin nghỉ dài. Không uổng phí ông mưu tính lâu như .

 

Trúc Lan: “… Ta thế mà cũng phát hiện tích cóp tóc rụng!”

 

Chu Thư Nhân đắc ý : “Ta nếu giấu Hoàng thượng và Thái tử, tự nhiên cũng thể để nàng .”

 

Tích tiểu thành đại, một tháng ông thật sự rụng ít tóc. May mà tóc ông dày, nếu , mấy năm nay sớm… Ai, thể nghĩ đến!

 

Về phần Hoàng thượng phát hiện là giả, ông cũng sợ. Dù ông cũng nghĩ thật sự thể lừa Hoàng thượng và Thái tử. Chỉ cần lừa nhất thời, để Hoàng thượng đồng ý cho ông nghỉ phép là .

 

Trúc Lan buông rèm xe ngựa xuống. Mới khỏi kinh thành, xe ngựa qua đặc biệt nhiều. Dù sửa đường, vẫn tung lên ít bụi. “Ra khỏi kinh thành cảm giác thật . Bây giờ còn nguy hiểm, bận, cũng thể tự đến thôn trang ở một thời gian.”

 

Chu Thư Nhân: “… Ta cảm thấy .”

 

Trúc Lan mi mắt cong cong : “Ta cảm thấy khá . Những ngày tháng tương lai, hưởng thụ cho thật .”

 

Mấy năm thật là quá nguy hiểm!

 

Chu Thư Nhân hừ một tiếng, định để ý đến bà lão mập mạp vứt bỏ ông một tiêu sái. Ông tức giận cầm lấy sách đắp lên mặt.

 

Trúc Lan để trong lòng. Lão già lớn tuổi , còn thích chơi trò trẻ con.

 

Chu Thư Nhân đợi một lúc, nhấc một góc sách lên. Được , vợ cũng ý định dỗ ông. “Ta tức giận.”

 

“Ồ.”

 

“Hậu quả nghiêm trọng.”

 

“Ồ.”

 

Chu Thư Nhân vươn tay giật lấy quả táo trong tay vợ. Một chút cũng ghét bỏ việc vợ mới cắn qua, răng đặc biệt cứ thế cắn. Sau đó Trúc Lan ăn gì, Chu Thư Nhân đều cướp ăn, ấu trĩ đến mức thể tả.

 

Hậu quả là Trúc Lan nổi giận, nhịn gào lên: “Chàng thử duỗi móng vuốt xem.”

 

Bàn tay đang ngo ngoe của Chu Thư Nhân nhanh chóng rụt về. Thấy vợ trừng mắt, ông lập tức mãn nguyện, ha hả .

 

Trúc Lan thầm niệm tâm kinh, hít một thật sâu tự nhủ, chồng , đánh c.h.ế.t thì còn!

 

Chu Thư Nhân ánh mắt âm u của vợ, cuối cùng cũng thành thật!

 

Cẩn Ngôn và Thận Hành theo bên ngoài xe ngựa liếc . Trong mắt hai họ đều là sự bất đắc dĩ. Đại nhân gần đây chút đa dạng khiêu chiến chủ mẫu!

 

Xe ngựa phía , Xương Trung an ủi cháu gái Ngọc Nghi: “Đừng lo, nương chỉ là đánh cha thôi.”

 

Ngọc Nghi mở to mắt . Bà nội sắp đánh ông nội, mà còn chuyện gì ?

 

Trên mặt Xương Trung sự trưởng thành thuộc về lứa tuổi bình thường, u uất : “Theo lời của nương, cha gần đây thiếu thu thập thật.”

 

Ngọc Nghi: “…”

 

Nàng cảm thấy tiểu thúc thúc lý, mấy ngày gần đây ông nội thiếu chọc bà nội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1241-tich-cop-toc.html.]

 

Trong hoàng cung, Hoàng thượng đang đập hạt óc chó, ăn ngon. Mắt ông thỉnh thoảng về phía Thái tử đang bận rộn, trong lòng d.a.o động ít. Trước ông cũng giống như Thái tử, ngày ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.

 

Bây giờ Thái tử giống , ông cảm thấy trong lòng thoải mái như !

 

Thái tử tiếng đập hạt óc chó, mặt hề gợn sóng, nội tâm nghiến răng. Phụ hoàng mỗi ngày ăn đều khác . Phụ hoàng còn chút gầy, béo lên một vòng.

 

Hoàng thượng ăn đủ , miệng chút khát, uống nước trái cây ướp lạnh mà Liễu công công bưng lên: “Sảng khoái.”

 

Thái tử: “…”

 

Đây là cha ruột, nhường ngôi cũng là Thái Thượng Hoàng. Chỉ là trạng thái sống hiện tại của cha, cảm thấy phụ hoàng nhất định sẽ trường thọ.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Hoàng thượng đột nhiên : “Chu Thư Nhân chắc khỏi kinh thành .”

 

Thái tử nghĩ đến hành động mang tóc xin nghỉ của Chu Thư Nhân hôm qua, mặt cảm xúc: “Ừm, tối qua về phủ là thu dọn hành lý.”

 

Lấy danh nghĩa là thôn trang suối nước nóng để tu dưỡng.

 

Hoàng thượng tặc lưỡi hai tiếng: “Thật khó cho tích cóp tóc rụng đó.”

 

Ban đầu ông cũng tưởng rụng thật, sợ đến mức vội vàng triệu thái y. Sau đó thái y vẻ mặt rối rắm, Hoàng thượng liền thế .

 

Tiếc là ông cho nghỉ phép . Thật khó cho Chu Thư Nhân thể nghĩ biện pháp . Nếu thông cảm cho sự vất vả của Chu Thư Nhân mấy năm nay, ông sớm bắt Chu Thư Nhân về .

 

Thái tử mỉm : “Chu đại nhân quả thực vất vả, nghỉ phép một thời gian cũng là nên.”

 

Hoàng thượng nghi hoặc con trai cả. Thấy nụ của con trai cả, chút lo lắng cho Chu Thư Nhân. Kỳ nghỉ hôm nay, nhất định sẽ .

 

Hoàng thượng dậy phủi một ít vụn hạt óc chó : “Trẫm gần đây thật là mệt mỏi, trong cung và triều đình giao cho con. Trẫm và mẫu hậu con thôn trang ở một ít ngày. À đúng , thôn trang suối nước nóng của con.”

 

Thái tử: “…”

 

Mỗi ngày bày đủ trò ăn uống mặt , xem du ký mà phụ hoàng mệt mỏi. Vậy chẳng là sắp mệt c.h.ế.t !

 

Còn nữa, cảm thấy thôn trang suối nước nóng của sắp giữ !

 

Hoàng thượng xong liền nhanh nhẹn dẫn theo Liễu công công , chỉ để cho Thái tử một bóng lưng tiêu sái. Thái tử thấp giọng ha hả , các thái giám trong thư phòng run bần bật!

 

Tại thôn trang suối nước nóng của Chu gia, Trúc Lan đến nơi một chút cũng thấy mệt. Đợi quần áo xong liền kéo Chu Thư Nhân dạo giữa đồng ruộng.

 

Lúa thể thu hoạch, ruộng lúa biến thành những con suối trong vắt, còn thể thấy những đàn cá nhỏ bằng đầu ngón tay.

 

Trúc Lan xổm xuống kỹ, phát hiện một ít tôm sông, lượng ít. Vươn tay là thể vớt một con, vui mừng: “Xem , bắt .”

 

Chu Thư Nhân mắt đầy ý : “Thật lợi hại.”

 

Trúc Lan tiếc là trong tay dụng cụ, nếu thật bắt một ít. “Giữa trưa ăn tôm sông.”

 

Thanh Tuyết phía , hiệu cho một nha đầu khác trở về cho phòng bếp.

 

Chu Thư Nhân lên tiếng, đó ruộng lúa. Năm nay xem như là một năm mưa thuận gió hòa. Đồng ruộng của nhà là đất phì nhiêu, nhưng hạt lúa, sản lượng vẫn cao.

 

Chu Thư Nhân và Trúc Lan lâu hưởng thụ thời gian nhàn hạ như . Hai hiệu cho nha đầu và Cẩn Ngôn mấy ở cách xa một chút. Họ theo con đường cũng mục đích rõ ràng, đến đến đó.

 

Tại Hộ Bộ, Khâu Duyên hôm nay đến mới Chu đại nhân xin nghỉ, còn đến bảy ngày!

 

Tiêu Thanh Chu Thư Nhân rời , ông tiếp nhận công việc. Tiêu sái lâu, Hoàng thượng đồng ý cho Chu Thư Nhân nghỉ phép chứ!

 

Buổi chiều, Chu Thư Nhân và vợ ngủ trưa dậy. Ở thôn trang công việc dứt, Chu Thư Nhân ngủ trưa đặc biệt ngon.

 

Chỉ là đợi một canh giờ tỉnh , Chu Thư Nhân liền cảm thấy cả .

Loading...