Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1211: Tề Vương phi

Cập nhật lúc: 2025-09-26 08:25:09
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm , giữa trưa, Chu Thư Nhân quyển sổ liên danh mà Tiêu Thanh đưa cho: “Một buổi sáng mà nhiều đại nhân xin chỉ như ?”

 

Tiêu Thanh mắt vẫn luôn chằm chằm Chu Thư Nhân: “Lời đồn đãi càng ngày càng lan rộng, dập tắt lời đồn, chỉ cần gặp Hoàng thượng.”

 

Chu Thư Nhân cảm nhận Tiêu Thanh đang quan sát , ông đặt quyển sổ liên danh trong tay xuống, cầm bút tên tên của Tiêu Thanh một cách liền mạch, xong giao cho Khâu Duyên: “Đại nhân đúng.”

 

Tiêu Thanh: “…”

 

Khâu Duyên cũng xong tên, hỏi: “Tất cả quan viên Hộ Bộ đều ?”

 

Tiêu Thanh tiếc nuối phát hiện mặt Chu Thư Nhân, lấy danh sách xong: “Không cần.”

 

Chu Thư Nhân đợi Tiêu Thanh , vuốt râu. Cả triều đại thần, bất kể là dụng tâm kín đáo một lòng vì Hoàng thượng, lúc đều chút hoang mang.

 

Khâu Duyên luôn cảm thấy đại sự sắp xảy , lòng đầy kinh hãi: “Gần đây mí mắt của cứ giật liên tục, giật mạnh, bất an.”

 

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, đôi khi nhát gan, tinh thần nhạy bén.

 

Đến chiều, các quan viên từ tứ phẩm trở lên đều tên danh sách, đưa hoàng cung.

 

Tại Ninh Quốc Công phủ, Ninh Quốc Công đồng tử co , phản ứng liền dậy chào: “Xin mắt Thái tử điện hạ.”

 

Thái tử đỡ ông ngoại, để ông thật sự chào: “Gần đây ông ngoại lo lắng.”

 

Ninh Quốc Công từ khi con gái thật sự trúng độc, quả thực chút hoảng loạn. Sau đó là tin tức Hoàng hậu gửi , mới độc giải, ông lúc mới yên tâm.

 

Ninh Quốc Công thấy Thái tử mặc thường phục, sắc mặt hề vẻ áp lực vì cấm túc, ngược khí thế mười phần. Rồi ông nghĩ đến tin tức con gái gửi về, việc đều , còn hiểu nữa. “Hoàng thượng việc vẫn chứ?”

 

Thái tử : “Tốt ạ, ăn ngon, ngủ ngon, gần đây tu dưỡng một thời gian, phụ hoàng trẻ ít.”

 

Ninh Quốc Công toe toét, thì tất cả đều là bẫy rập. “Vậy thì , thì .”

 

Thái tử lấy một quả trái cây ăn: “Hôm nay việc liên danh xin chỉ gặp phụ hoàng, ông ngoại ?”

 

“Biết, còn tìm lão phu, lão phu cũng theo tên .”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Thái tử: “Tin tức phụ hoàng ngất , ngày mai sẽ lan truyền. Ngày mai phiền ông ngoại xin chỉ, để cô dỡ bỏ lệnh cấm cung.”

 

Thật thể truyền tin đến quốc công phủ, nhưng vẫn tự đến một chuyến, để ông ngoại yên tâm.

 

Ninh Quốc Công hiểu: “Lão phu hiểu .”

 

Thái tử bận, dậy: “Cô còn việc, ông ngoại cần tiễn.”

 

Nói , gật đầu với tam cữu cữu ngoài cửa.

 

Quốc công con trai út cùng Thái tử rời , trái tim vững vàng, ha hả , liền mấy tiếng “”.

 

Tại Diêu hầu phủ, Diêu Văn Kỳ bóng tối: “Ngày mai đưa hai tiểu công tử .”

 

“Vâng.”

 

Nơi bóng tối, tiếng vang lên như ảo giác, kỹ thấy một ai.

 

Diêu Văn Kỳ nhắm mắt , đột nhiên khẽ. Trương thị nhất tộc, chờ xem kết cục của chúng. Tiếng nhanh ngừng , Diêu Văn Kỳ như ngủ , bất động.

 

Tại Tề Vương phủ, Tề Vương phi mặc cho và chị dâu ngừng khuyên bảo, coi như gió thoảng bên tai. Mãi đến khi và chị dâu khô cả miệng, bà mới lười biếng hỏi: “Nói xong ?”

 

Chị dâu của Tề Vương phi, Vân thị, nghẹn họng. Mẹ của Tề Vương phi tức chịu nổi: “Chúng đều là vì cho con, con xem thái độ của con .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1211-te-vuong-phi.html.]

 

Tề Vương phi nhạo: “Ta thái độ gì? Chẳng lẽ vì những suy nghĩ viển vông của các mà vỗ tay khen ngợi?”

 

Mẹ của Tề Vương phi hít một thật sâu: “Hiện tại Hoàng thượng ngất , Thái tử cấm túc, đúng là cơ hội của Tề Vương. Lần Hoàng thượng tin tưởng Tề Vương, đây là điều các vị đại thần đều thấy rõ. Con, con thật là tức c.h.ế.t lão mà.”

 

Tề Vương phi vẫn nhanh chậm. Vì cho bà, phì, đều là vì dã tâm của chính họ thôi. Sau khi Tề Vương lùi bước, Ngô gia thấy thật sự cơ hội, mới từ bỏ. Bây giờ tâm tư trỗi dậy.

 

Tề Vương phi nghĩ đến vị Vương gia giả ở tiền viện, thở cũng ngừng . Hoàng thượng lúc đó tin tưởng là của , chứ Vương gia. Bây giờ Vương gia cũng , nhà đẻ của nhảy nhót hăng hái.

 

Mẹ của Tề Vương phi còn định tiếp, Tề Vương phi đập bàn: “Những lời hôm nay, bổn vương phi coi như thấy. Về cho cha và đại ca, Tề Vương phủ chúng dã tâm. Nếu họ dã tâm thì đừng lôi kéo Tề Vương phủ, cuối cùng sống c.h.ế.t tự gánh chịu.”

 

Tề Vương phi tiếp ánh mắt thể tin của : “Từ hôm nay trở , Tề Vương phủ đóng cửa, gặp bất kỳ ai. Bổn vương phi là bất kỳ ai.”

 

Mẹ của Tề Vương phi tức giận, một đứa con gái như . Nghĩ đến Tề Vương, bà càng tức giận hơn, Tề Vương gặp ai cả!

 

Tại Chu phủ, Trúc Lan nha đầu báo Minh Thụy đến, liền đặt quyển sách trong tay xuống.

 

Minh Thụy phòng, thấy bà nội cầm một quyển sách ngoại văn, ánh mắt dừng một chút, hồn mới gọi bà.

 

Trúc Lan: “Con tìm bà là việc gì?”

 

Minh Thụy xuống chút ngượng ngùng: “Bà nội, cháu đính hôn sớm như .”

 

Trúc Lan khẽ. Trong các cháu trai, đứa bé đầu tiên tìm bà để suy nghĩ của . “Được.”

 

Minh Thụy chút thể tin đơn giản như : “Bà nội, rõ cháu ạ?”

 

“Nghe rõ, tai của bà vẫn còn lắm.”

 

Minh Thụy thật sự lấy hết dũng khí để đến đây, nghĩ nhiều lý do cũng dùng đến. “Người hỏi tại cháu đính hôn sớm ạ?”

 

“Không hỏi, con suy nghĩ của riêng .”

 

Minh Thụy toe toét: “Cảm ơn bà nội.”

 

Trúc Lan trong lòng cảm thán, khuôn mặt của Minh Thụy thật là , lớn lên sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ. “Thằng nhóc con sẽ thiếu cô nương thích .”

 

Mặt Minh Thụy đỏ bừng, bây giờ cũng thiếu. Đi đường, ít cô nương sẽ đỏ mặt.

 

Minh Thụy vội vàng chuyển chủ đề: “Bà nội thích học vấn ngoại quốc ạ?”

 

Trúc Lan giật : “Thích, Minh Thụy cũng tò mò ?”

 

Minh Thụy: “Cha dạy cháu vài bài toán, cháu thấy thú vị.”

 

Trúc Lan vẫy tay: “Lại đây, bà khảo con xem.”

 

Minh Thụy tự tin mười phần. Dù tâm tính trưởng thành, nhưng tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, hy vọng trưởng bối khích lệ. Kết quả là mười lăm phút , trán Minh Thụy rịn mồ hôi. Thêm mười lăm phút nữa, ánh mắt Minh Thụy chút đờ đẫn.

 

Đợi Minh Thụy hồn, trợn mắt há mồm bà nội, chút lắp bắp: “Đây đều là bà tự học ạ?”

 

Trúc Lan trong mắt chút đắc ý. Phì, bà lớn từng tuổi bắt nạt một đứa trẻ thì gì mà đắc ý. “Ông con dạy một ít, còn đều là bà tự mày mò. Có xem bản nháp giải toán của bà ?”

 

Trong lòng Minh Thụy, hình tượng của bà nội lập tức đè bẹp ông nội. Ông nội lợi hại thế nào lĩnh giáo, nhưng sự lợi hại của bà nội, tự trải nghiệm. Đặc biệt bà nội là một nữ tử, còn lớn tuổi, thế mà tự học thành tài.

 

Trí nhớ của , những bài toán bà , cha vò đầu bứt tai hai ngày . Bà nội quá lợi hại. “Cháu ạ.”

 

Trúc Lan hiệu cho Tống bà tử lấy bản nháp đến, đưa cho cháu trai, đó giảng giải những bài hiểu: “Hiểu ?”

 

 

Loading...