Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1203: Muốn bỏ trốn

Cập nhật lúc: 2025-09-26 04:09:08
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thư Nhân suy nghĩ một lát đáp: “Sắp .”

 

Hiện tại Diêu Văn Kỳ chỉ Hoàng thượng giam lỏng, mà Trương thị nhất tộc cũng buông tha . Trong tay Diêu Văn Kỳ vẫn còn nắm giữ ít thứ, Hoàng thượng kéo dài mãi mà vẫn moi . Trương thị nhất tộc rõ Diêu Văn Kỳ g.i.ế.c tộc nhân của , nhưng vẫn nhẫn nhịn là vì những quân cờ mà khống chế.

 

Còn Diêu Văn Kỳ thì hiểu rõ Hoàng thượng sẽ tha cho , Trương thị nhất tộc cũng sẽ vắt chanh bỏ vỏ, cho nên điều nhất chính là bỏ trốn.

 

Chu Thư Nhân những điều là do Hoàng thượng tiết lộ cho ông. Vì ông là của Vinh thị nhất tộc, nên Hoàng thượng tin tưởng ông.

 

Dụ Đãng đợi nhiều năm như , cũng vội nhất thời. Ông chỉ hỏi một chút để tiến độ. “Được, về đây.”

 

Chu Thư Nhân “ừ” một tiếng: “Tứ cữu cũng nghỉ ngơi sớm .”

 

Dụ Đãng dậy, ngập ngừng một lát: “ , định sẽ dạy dỗ Xương Lễ một thời gian. Sau nó sẽ kế thừa tước vị, con bận thì để dạy nó.”

 

Chu Thư Nhân: “Vất vả cho tứ cữu .”

 

“Không vất vả.”

 

Ông cũng là tự tìm chút việc cho . Ban ngày Minh Đằng dạy dỗ, ông rảnh rỗi.

 

Thời gian chớp mắt qua năm ngày. Mấy ngày nay hiệu suất việc của Lễ Bộ cực kỳ cao, bắt đầu chuẩn cho việc kêu gọi tài trợ. Miếng bánh quá thơm, ai cũng chia một phần.

 

Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân ngạc nhiên khi thấy Xương Nghĩa đến tìm . Khâu Duyên ý tứ lui ngoài.

 

Chu Thư Nhân hỏi: “Con tìm việc gì?”

 

Con trai việc gì sẽ đến Hộ Bộ tìm ông. Ông nhíu mày, Lễ Bộ cần tiền ?

 

Xương Nghĩa mang theo tâm trạng thấp thỏm đến: “Cha, Lễ Bộ sắp bắt đầu kêu gọi tài trợ.”

 

“À, , ?”

 

Xương Nghĩa : “Mấy ngày nay vì tranh giành ai sẽ phụ trách mà đấu đá đến đỏ cả mắt. Hôm nay mới quyết định chọn. Con trai của cha chọn trợ thủ cho Tôn đại nhân.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Đây quả thực là bánh từ trời rơi xuống. Hắn thật sự ngơ ngác, tham gia cũng ý định gì, chỉ thành thật ở sứ quán.

 

Chu Thư Nhân: “Lễ Bộ thượng thư quyết định?”

 

Xương Nghĩa gật đầu: “Vâng ạ.”

 

“Ồ, nếu như , thì con cứ nhận .”

 

Xương Nghĩa: “Thật sự vấn đề gì ạ?”

 

Chu Thư Nhân ho khan một tiếng: “Ý tưởng là do cha con đưa . Lúc đó Lễ Bộ mở miệng đòi ba mươi vạn lượng, cho, nên mới chủ ý .”

 

Xương Nghĩa: “…”

 

Thì đây mới là nguồn gốc của việc giao nhiệm vụ .

 

Chu Thư Nhân tiếp: “Con cứ việc của , những chuyện khác đừng quan tâm, đừng nhiều lời. Đây là thành tích, thành tích , sang năm hẳn là thể thăng chức.”

 

Xương Nghĩa vì câu cuối cùng mà kích động, thăng quan a. “Cha, con nhất định sẽ cẩn thận công việc.”

 

Chu Thư Nhân : “Ừm, , mau về . Lúc Tôn đại nhân nhất định bận.”

 

Xương Nghĩa vội dậy. Lúc đến thì thấp thỏm bất an, bây giờ thì tự tin mười phần, giọng cũng lớn hơn nhiều. “Vâng, con về ngay. Cha cứ bận việc của .”

 

Tại Lễ Bộ, Xương Nghĩa trở về, Cổ Trác Dân chờ sẵn. Nhìn thần thái của Xương Nghĩa, ông : “Chúc mừng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1203-muon-bo-tron.html.]

 

Xương Nghĩa : “Ta cũng là may mắn thôi.”

 

Cổ Trác Dân tin. Ông dám chắc, Chu Xương Nghĩa thể giao nhiệm vụ khiến đỏ mắt , nhất định là vì Chu đại nhân. Thần sắc của Chu Xương Nghĩa lúc và lúc về khác một trời một vực.

 

Cổ Trác Dân thở dài. Ông coi trọng lợi ích từ việc phụ trách, mà coi trọng thành tích. Lần đầu tiên kêu gọi tài trợ, ý nghĩa khác biệt.

 

Uông Cự tới: “Xương Nghĩa, đây, bản quan vài lời với ngươi.”

 

Lần ông tham gia, vì sắp rời khỏi Lễ Bộ, nên dặn dò Xương Nghĩa thêm một chút. Nhiệm vụ nước sâu lắm đấy!

 

Tại kinh thành, Trúc Lan cùng con gái út đến cửa hàng của nước ngoài. Bà mua một vật dụng cần thiết cho việc học, những thứ chỉ thể mua ở đây.

 

Tuyết Hàm mấy hứng thú với đồ của nước ngoài, xem qua loa cùng . Thấy chọn đồ, còn hỏi chủ tiệm ống thủy tinh dài .

 

Tuyết Hàm mặt cảm xúc. Từ khi nhận sách của nước ngoài, bà còn say mê hơn cả nhị ca. Miệng lúc nào cũng lẩm bẩm, tay rời sách. Mấy ngày nay cũng tìm nàng và các chị dâu trò chuyện, mỗi ngày đều tự nghiên cứu.

 

Tuyết Hàm đối mặt với đang say mê học tập, chút ngơ ngác. Được , vẫn đang tiếp tục hỏi, chủ tiệm mà cũng choáng váng.

 

Chủ tiệm vẻ mặt khó xử: “Những thứ ngài đều ạ. Ngài xem nước hoa mới về , ưa chuộng đấy ạ.”

 

Trúc Lan thất vọng, nhưng nghĩ cũng đúng, cửa hàng chỉ bán những thứ ưa chuộng. “Không cần, cảm ơn.”

 

thích nước hoa. Nghĩ đến môi trường sống ở châu Âu thời đó, tặc lưỡi, nghĩ thôi ăn cơm. Nước hoa là để che mùi cơ thể. Nghĩ , Trúc Lan nhịn lùi một bước, tránh xa nước hoa.

 

Chủ tiệm: “?”

 

Tuyết Hàm cũng đặt chai nước hoa trong tay xuống. Mẹ thích, nàng cũng thích.

 

Trúc Lan thanh toán tiền, ngoài liền than thở: “Đắt c.h.ế.t .”

 

Tuyết Hàm: “Vâng ạ.”

 

Trúc Lan nghĩ nhờ Chu Thư Nhân tìm thiết giúp. Đời chuyên nghiên cứu sâu như , ngờ đến thời cổ đại nỗ lực học tập phấn đấu.

 

Trúc Lan mặt cảm xúc. Lúc mới đến là Chu Thư Nhân liều mạng học tập, bây giờ đổi là bà. là công bằng!

 

Hai con lên xe ngựa về phủ. Trên đường về, họ gặp một đoàn thương nhân, xe hàng dài. Những đoàn thương nhân như ở kinh thành hiếm.

 

Kinh thành là trung tâm quyền lực, dù phương Nam phồn hoa hơn, nhưng sức tiêu thụ hề kém cạnh. Nơi tập trung quyền quý thế gia đều là những khách hàng lớn.

 

Tại Diêu hầu phủ, Diêu Văn Kỳ phớt lờ lời khuyên của đến, nhắm mắt như đang ngủ.

 

Cố tam cũng vội, lấy lá thư của chủ nhân đặt xuống: “Đây là thư của chủ nhân.”

 

Diêu Văn Kỳ thấy tiếng đóng cửa mới cầm lá thư bàn lên. Đọc thư xong, ông nhạo một tiếng: “Hứa hẹn vương hầu chi vị, thật coi dễ lừa, lũ ngu xuẩn.”

 

Diêu Văn Kỳ nắm chặt lá thư. Vốn dĩ nên là ông chủ đạo, kết quả liên tiếp thuận lợi, thêm Trương thị nhất tộc tự ý hành động, khiến ông rơi tuyệt địa. Nghĩ đến nơi ẩn náu của Trương thị nhất tộc, sắc mặt Diêu Văn Kỳ khó coi. Ông phái qua đó mới , nơi đó là giả.

 

Diêu Văn Kỳ thầm hận. Nếu Hoàng thượng cắt đứt liên lạc của ông , khiến thế lực còn của ông Trương thị nhất tộc nuốt chửng… Đột nhiên ông , Hoàng thượng nuôi lớn Trương thị nhất tộc, ông chờ xem kết cục của chúng.

 

Chỉ là, Diêu Văn Kỳ buông tay . Từ khi Hoàng thượng cắt đứt liên lạc của ông với bên ngoài, ông , nhất cử nhất động của đều trong mắt Hoàng thượng. Thua , nhưng vẫn thua . Ông nheo mắt, càng loạn, ông mới càng cơ hội trốn thoát.

 

Trên đường, Trúc Lan bên cửa sổ xe ngựa, thoáng thấy một chiếc rương rơi xuống từ xe hàng phía . Chiếc rương va mặt đường mới sửa, lập tức vỡ .

 

Sau đó, Trúc Lan thấy trong rương rơi một ít cá, và cả những vật gói trong giấy dầu. Bà với phu xe: “Dừng xe.”

 

Trúc Lan đang chuẩn xuống xe thì phu xe của chiếc xe hàng phía hoảng loạn dừng , nhét tất cả đồ vật trở rương.

 

 

Loading...