Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1183: Ra kinh

Cập nhật lúc: 2025-09-25 13:29:57
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chớp mắt một cái, cách Thái tử cấm túc gần nửa tháng. Thái tử phủ vẫn đóng chặt cửa, Thái tử một cũng lộ diện. Hoàng thượng càng là từng nhắc đến. Các đại thần ở kinh thành cũng tính tình lúc lúc của Hoàng thượng hành hạ đến kiệt sức.

 

Chu Thư Nhân mệt mỏi về đến nhà, y phục xuống động. “Mệt c.h.ế.t .”

 

Trúc Lan đau lòng, lấy chén đưa đến miệng chồng cho uống nước. Đặt chén xuống đó : “Cho nên ý định nghỉ ngơi của ông cũng đừng nghĩ nữa.”

 

Chu Thư Nhân day day ấn đường: “Mấy ngày nay Hoàng thượng hành hạ lợi hại hơn, cách chức mấy vị quan viên, cho lòng hoang mang. Hiệu suất việc của các bộ thấp nhiều. Ta sớm dẹp bỏ ý định nghỉ ngơi . Hộ Bộ nếu định, a, hiệu suất sẽ càng chậm.”

 

Ông bỏ lỡ thời gian nghỉ ngơi nhất, bây giờ thật sự còn tâm tư.

 

Trúc Lan cầm quạt phe phẩy cho Chu Thư Nhân: “Hoàng thượng cũng là nhân cơ hội cuối cùng để thanh trừng một .”

 

“Ngài thì thống khoái . Thôi, ăn, đói lắm.”

 

Mấy ngày nay uống tỉnh não, uống chút nhiều, bụng trướng thoải mái.

 

Trúc Lan cũng gì thèm ăn: “Ta cũng ăn.”

 

“Giảm béo ?”

 

Chu Thư Nhân trong mắt mang , dáng của Trúc Lan a!

 

Trúc Lan vui: “Ông dáng , như bộ xương , còn hổ chê , hừ!”

 

Thân hình của bà là do sinh con ít nhiều, đó vì sống lâu bồi bổ. Ở hiện đại dáng của bà lắm!

 

Chu Thư Nhân: “Tổn thương !”

 

“Ông mở miệng .”

 

Chu Thư Nhân nhẹ: “Được, , sai , đại mỹ nhân.”

 

Trúc Lan trợn trắng mắt, gọi thật thành tâm. Bà híp mắt: “Ông chờ đấy cho , nếu trở về chúng còn sống, ha hả.”

 

Hừ, lão già, còn mơ tưởng đến chuyện kết hôn. Bà cảm thấy hàng xóm cũng !

 

Chu Thư Nhân: “…”

 

Trúc Lan ngay cả quạt cũng phe phẩy, đưa cho Chu Thư Nhân: “Tự quạt !”

 

Chu Thư Nhân nắm cán quạt, sang chuyện khác cứng nhắc: “Cái , Xương Trí Hàn Lâm Viện cũng một thời gian, còn từng cung!”

 

Trúc Lan: “Khiêm tốn một chút thì hơn.”

 

Lúc thể khiêm tốn thì cứ khiêm tốn, gây chú ý , dễ vật hy sinh.

 

Ngày hôm , Tuyết Hàm mang theo Lâm Hi đến. Cô bé lớn lên thật xinh , trắng trẻo sạch sẽ, là một đứa trẻ đặc biệt thích , ai cũng yêu quý. Trúc Lan ôm tiểu ngoại tôn nữ, yêu chiều hôn hai cái: “Hôm qua về , hôm nay mang theo hành lý trở ?”

 

Tuyết Hàm : “Dung Xuyên khỏi kinh thành công tác, con ở Hầu phủ cũng gì vui, liền về nhà đẻ ở mấy ngày.”

 

Trúc Lan đem trái cây trong tay đưa cho ngoại tôn nữ, nghiêng đầu: “Ra khỏi kinh thành công tác?”

 

Tuyết Hàm gật đầu: “Sáng nay tiểu công công đưa đến thánh chỉ, vội vàng, mang theo ít quan binh .”

 

Nàng mấy câu cũng kịp , Dung Xuyên bảo nàng về nhà đẻ ở, là khi về kinh sẽ đón hai con về nhà.

 

Trúc Lan trong lòng cân nhắc, nhất định là đại sự, nếu sẽ để Dung Xuyên khỏi kinh, còn mang theo quan binh. “Hai con ở sân chính .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1183-ra-kinh.html.]

Tuyết Hàm : “Vâng ạ.”

 

Trúc Lan cũng hỏi nhiều, con gái kể những chuyện thú vị của ngoại tôn nữ.

 

Bên , Dung Xuyên khỏi kinh liền từ trong xe ngựa ngoài. Trong xe ngựa còn một , mặc y phục của Dung Xuyên, mặt cũng giống hệt. Mà Dung Xuyên y phục kín đáo, xuống xe ngựa đó xoay lên ngựa, một cũng mang theo ai về phía con đường nhỏ.

 

Ở con đường nhỏ sớm một đội chờ sẵn, dẫn đầu chính là thủ vệ của Thái tử phủ. Sau đó họ nhanh chóng rời bằng ngựa.

 

Thật thủ vệ của Thái tử phủ đang mơ hồ, hiểu tại là Ninh thế tử khỏi kinh thành. là lệnh của Thái tử, vẫn tuân thủ.

 

Dung Xuyên thể cảm nhận binh phù treo cổ. Đây là binh phù thể điều động quân đồn trú ở châu thành. Thật ngờ, phụ hoàng tin tưởng như , thứ cũng giao cho .

 

Buổi tối, Trúc Lan hỏi Chu Thư Nhân: “Dung Xuyên khỏi kinh công việc gì?”

 

Chu Thư Nhân: “Dung Xuyên Bình cảng, ở Bình cảng nô lệ nước ngoài bệnh. Dung Xuyên là ở y bộ , cho nên Bình cảng để trấn giữ.”

 

Trúc Lan trợn to mắt. Tuy bà đối với lịch sử hiểu , nhưng những căn bệnh gây tử vong quy mô lớn trong lịch sử bà vẫn . Bà chút căng thẳng: “Không, sẽ chứ.”

 

Chu Thư Nhân hạ giọng: “Không . Bà nên , quản lý cảng của chúng nghiêm ngặt đến mức nào. Những nô lệ của thương nhân phương Tây phép tùy tiện, hơn nữa họ rời thuyền đều dùng trung dược tắm rửa để tiêu độc. Bà yên tâm.”

 

Thật ban đầu nghiêm ngặt như , vẫn là ông thông qua chuyện với Dung Xuyên mà đề xuất. Thời cổ đại, thể nghiêm khắc thì nên nghiêm khắc một chút, cẩn thận còn hơn là mất mạng.

 

Ông Dung Xuyên , bộ phận y dược của Thái Y Viện, chuẩn các loại trung dược hiệu quả khử độc tồi.

 

Trúc Lan: “Vậy Dung Xuyên gì?”

 

Lúc Trúc Lan tiếp xúc ít, thật sự đoán .

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Chu Thư Nhân giọng càng thấp hơn: “Cố Nhâm bảo Vinh Ân Khanh chiếu cố mấy đội thương thuyền, chiếu cố tự nhiên chiếu cố. Cho nên bây giờ nhân cớ kiểm tra cảng, kéo dài một chút thời gian, để Trương thị nhất tộc hết đau đầu, thu hút sự chú ý của họ đều ở cảng.”

 

Trúc Lan hiểu : “Mấy đội thương thuyền đối với Trương thị nhất tộc quan trọng !”

 

“Ta đoán chắc là . Lúc Cố Nhâm đăng ký ở thương bộ mấy đội thương thuyền . Từ khi lừa sự tin tưởng của Vinh Ân Khanh, mới lấy . Có thể thấy tầm quan trọng của nó.”

 

Trúc Lan: “Đây là đều trong sự khống chế của Hoàng thượng !”

 

Chu Thư Nhân thầm nghĩ, chắc còn những gì Hoàng thượng khống chế . Nếu , với tính cách của Hoàng thượng sớm xử lý gọn gàng .

 

Lý do Dung Xuyên khỏi kinh hợp lý, thật bao nhiêu chú ý.

 

Chỉ là Tề Vương và Sở Vương hai cảm thấy đúng. Là những chân tướng, cảm thấy việc Dung Xuyên khỏi kinh đơn giản.

 

Tề Vương ngày thứ hai liền khỏi kinh, thấy ông ngoại, dùng quạt che đầu. Trời nóng như , ông ngoại mặc áo ngắn ở ngoài ruộng việc. “Ông ngoại.”

 

Trần lão gia tử cầm cái cuốc: “Tề Vương điện hạ tới đây?”

 

Trong giọng tràn đầy ghét bỏ, rõ ràng lão nhân thấy đứa cháu ngoại . Nên sức thì sức , ông chỉ nghỉ ngơi một thời gian.

 

Tề Vương trực tiếp xem nhẹ sự thích của lão gia tử. Trong lòng chút ủy khuất, ông ngoại để ý đến ngài, vương phi cũng . May mà nội tâm mạnh mẽ, chỉ là một cảm xúc thoáng qua. “Ông ngoại, ngài lão chuyện mấy ngày nay ở kinh thành ?”

 

Ngài phụ hoàng mắng, lăng là dám khỏi kinh. Bây giờ nhịn nữa.

 

Trần lão gia tử ánh mắt sâu thẳm, tự nhiên là . Ông một nữa cầm lấy cái cuốc: “Ta Hoàng thượng là một nghị lực mạnh mẽ, một như , thể dễ nổi giận?”

 

Tề Vương tự nhiên cũng , ngài trong lòng vô cùng sùng bái phụ hoàng. “ phụ hoàng gần đây thật sự thích hợp.”

 

Trần lão gia tử nhạo một tiếng: “Xem , tất cả quên, Hoàng thượng tuổi nhỏ giả ngây giả dại như thế nào. Ngươi với , Ninh Dung Xuyên mới thật sự là Ngũ hoàng tử ? Bây giờ Ninh Dung Xuyên thể khỏi kinh, ngươi còn hiểu ?”

 

 

Loading...