Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1125: Nghe hát
Cập nhật lúc: 2025-09-24 05:54:17
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xương Nghĩa đến tiền viện gặp Dụ đại nhân. Lão nhân dưỡng sức một đêm, sắc mặt hồng hào hơn nhiều. “Dụ đại nhân, ngài nghỉ ngơi?”
Dụ Đãng đặt chén trong tay xuống: “Bản quan dạo một vòng kinh thành, nhưng phiền quan viên Lễ Bộ. Suy tính , bản quan và Chu đại nhân quan hệ cá nhân tệ, nên đành mặt dày đến bái phỏng, nhờ Chu đại nhân đưa bản quan dạo một vòng kinh thành.”
Nói xong liền đẩy hộp quà bàn về phía .
Xương Nghĩa cũng nghĩ nhiều: “Được thôi, nhưng đợi một lát, một bộ y phục.”
Dụ Đãng ngờ thuận lợi như , gật đầu: “Vậy xin cảm tạ Chu đại nhân.”
Xương Nghĩa hiệu cho Dụ đại nhân uống , đó bảo Đinh quản gia với một tiếng, về sân y phục.
Trúc Lan quản gia xong, tỏ vẻ . Bọn trẻ thì vui, đang đến đoạn !
Trúc Lan với các cháu: “Các cháu cũng về , nghỉ ngơi.”
Minh Vân dẫn các em dậy: “Bà nội, chúng con ạ.”
“Ừm.”
Hôm nay trời bay bông tuyết, xe ngựa của Chu phủ, Dụ đại nhân ngửi mùi , chút thất thần. Xương Nghĩa gọi hai tiếng cũng ai đáp, cũng mở miệng nữa.
Dụ Đãng tỉnh , vén rèm xe lên, : “Lúc đến Chu phủ, thấy một khu đất đang xây dựng phủ , hình như chia thành mấy phần.”
Xương Nghĩa hiểu : “À, đó vốn là phủ của Trương thị nhất tộc, một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi, đất bỏ lãng phí nên chia bán. Năm nay hạn hán nên ngừng thi công, đến mùa thu mới khởi công .”
Dụ Đãng kinh ngạc: “Hỏa hoạn lớn như chắc c.h.ế.t ít nhỉ.”
Xương Nghĩa sững sờ, cũng , thương nhân hải ngoại sẽ chú ý đến những chuyện , thương nhân của nước Dụ đại nhân dò hỏi tin tức trở về, cũng là bình thường. “Đó vốn là một phủ bỏ , chết.”
Xương Nghĩa dừng một chút hỏi: “Đại nhân bắt đầu dạo từ ?”
Dụ Đãng suy nghĩ một hồi: “Chu đại nhân cũng , kiến trúc hai nước chúng khác , nên xem nhiều một chút kiến trúc kinh thành. Chu đại nhân cứ đưa dạo khắp nơi .”
Xương Nghĩa mỉm , trong mắt đầy suy tư: “Được, chúng dạo khắp nơi.”
Tại Từ Châu, Xương Liêm việc xong, xoa xoa vai. Cuối năm Hải Vụ Tư bận, trong lòng vô cùng tiếc nuối, năm nay thể về kinh thành ăn Tết.
So với việc Xương Liêm trọng dụng, Triệu Cát là một quan viên đẩy rìa, những việc vặt vãnh, rườm rà mà thành tích.
Triệu Cát thấy tiếng động, ngẩng đầu: “Năm nay ăn Tết ngươi về kinh thành ?”
Xương Liêm và Triệu Cát chỉ là quan hệ xã giao: “Không về.”
Triệu Cát quen với ngữ khí của Xương Liêm, : “Ta vợ , ngươi thành bảy tám năm .”
Xương Liêm nhíu mày, quả thật thành với Sở Sở mấy năm, là viên phòng. Hắn thích chuyện gia đình với Triệu Cát.
Triệu Cát lẩm bẩm: “Vợ thai , hy vọng vẫn là con trai.”
Các quan viên trong phòng liền sôi nổi chúc mừng, hâm mộ: “Đa tử đa phúc là .”
Triệu Cát : “Nói , Chu đại nhân chỉ hai cô con gái.”
Các quan viên trong phòng sững sờ, cẩn thận nghĩ đúng là , Chu đại nhân thành nhiều năm chỉ hai cô con gái.
Xương Liêm mặt lạnh tanh: “Bản quan chỉ thích con gái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1125-nghe-hat.html.]
Hắn những lời chỉ một , đây là đầu tiên thẳng mặt . Nghĩ đến việc vợ đến Từ Châu dự yến tiệc chọc tức, sắc mặt càng lạnh hơn. Hắn con trai , cha còn hỏi đến.
Trong nhà, Sở Sở đợi , cũng giả vờ nữa, tức đến mức mặt tái : “Chu gia nạp , sinh con trai cần các bà lo hộ ? Vừa ném hết mấy chén dùng.”
Trước còn kiềm chế một chút, gần đây càng lúc càng đằng chân lân đằng đầu, còn dám đến cửa ám chỉ nàng sinh con trai, nghĩ là nổi điên.
Bà tử cẩn thận : “Phu nhân đừng tức giận, vì những mà tức giận đáng, đừng để tức giận hỏng thể.”
Sở Sở uất ức, ở kinh thành, những lời đừng là thẳng mặt, lưng cũng ai dám bàn tán đến tai nàng. Ở Từ Châu, ban đầu nàng xong để ý, giải thích, bây giờ một bà lão ai cho mặt mũi mà dám đến mặt nàng vẻ trưởng bối, một câu là vì nghĩ cho nàng, một câu là giúp nàng.
Sở Sở tức đến đau cả dày, hừ, hổ, quản chuyện đến cả Chu phủ. “Ta thư cho .”
Nàng kể khổ với chồng, còn ruột thì thôi, ruột nhất định sẽ thúc giục nàng sinh con trai.
Tại kinh thành, Hoàng thượng bộ khỏi cung, đến Hộ Bộ. Chu Thư Nhân gì, Hoàng thượng thích khỏi cung, mấy ngày là chịu . “Thần gặp qua Hoàng thượng.”
Hoàng thượng tủm tỉm : “Trẫm mang theo y phục đến , Thư Nhân .”
Chu Thư Nhân quen: “Vâng.”
Ra khỏi Hộ Bộ, Chu Thư Nhân hỏi: “Hoàng thượng hôm nay ?”
Hoàng thượng cầm cây quạt: “Năm nay chúng hát.”
Chu Thư Nhân: “Hả?”
Hoàng thượng híp mắt, ngoài thành thói quen, vẫn là ngoài cung hơn. “Trẫm mấy ngày nay cẩn thận nghĩ , cả đời trẫm bỏ lỡ quá nhiều. Tuổi nhỏ nhốt trong hậu trạch, lớn hơn một chút đưa về quê cũng vẫn vây trong tòa nhà, giả ngốc thì một lòng mưu tính. Chờ đến khi chiến loạn nổi lên, ngày nào cũng là đao quang kiếm ảnh. Làm hoàng đế càng vây trong chính điện triều đình.”
Dừng một chút tiếp: “Bây giờ triều chính giao cho Thái tử, trẫm cũng nhàn rỗi hơn nhiều, cung dạo, cũng chút thú vị.”
Chu Thư Nhân mỉm , ông sẽ đồng tình. Hoàng đế a, gì mà đồng tình. Ông chỉ cảm thấy, ông tiếp xúc với Hoàng thượng nhiều, những hoàng đế ghi trong sử sách thật sự là bộ dạng gì, nhưng hoàng đế mà ông tiếp xúc cũng là m.á.u thịt.
Xe ngựa đến hí viên, mùa đông hát nhiều nhất. Đối với hí viên, Chu Thư Nhân thích đến. So với việc kinh thành đều thích mừng thọ, chúc mừng mời gánh hát, Chu gia mấy thích, mời gánh hát cũng chỉ là cho lệ.
Chu Thư Nhân xuống xe , xe ngựa của Xương Nghĩa lúc ngang qua, thấy cha, Xương Nghĩa hiệu cho xe ngựa dừng : “Cha, cha ở đây?”
Giờ nên ở Hộ Bộ ?
Chu Thư Nhân cũng ngạc nhiên: “Con hôm nay ở nhà nghỉ ngơi?”
Xương Nghĩa xuống xe: “Con đưa Dụ đại nhân dạo kinh thành.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Nói xong, Dụ Đãng cũng theo xuống xe.
Bên phía Chu Thư Nhân, Hoàng thượng cuối cùng cũng xuống xe. Xương Nghĩa thấy liền tròn mắt, ông cha ở Hộ Bộ, hóa là cùng Hoàng thượng.
Hoàng thượng chằm chằm lão giả bên cạnh Xương Nghĩa. Dụ đại nhân, ngài là ai. “Cùng hát?”
Xương Nghĩa tự nhiên là đồng ý, đầu Dụ đại nhân, vội nhỏ giọng giới thiệu: “Vị phía là cha , Hộ Bộ thị lang, còn vị …”
Hoàng thượng bại lộ phận, tiếp lời: “Là bằng hữu.”
Xương Nghĩa suýt nữa cắn lưỡi, may mà giữ bình tĩnh: “À, vị là bằng hữu của cha .”
Dụ Đãng nhướng mày, : “Sẽ phiền hai vị chứ!”
Hoàng thượng : “Không phiền, hát vẫn là đông mới náo nhiệt.”