Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1122: Chu lão đại sắp bị đánh
Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:26:27
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trúc Lan thấy ánh đao bóng m.á.u của tương lai, cũng Thái tử thể hơn Hoàng thượng . Bà thu ánh mắt: “Mẹ đang tương lai.”
Bây giờ Thái tử và các vị Vương gia thể bình yên như , là do Hoàng thượng can thiệp nhiều. Nếu kẻ thù bên ngoài, Hoàng thượng yêu cầu các con trai đoàn kết, thì giữa Thái tử và các vị Vương gia cũng sẽ như bây giờ.
Trúc Lan nghĩ đến sự phát triển bà và Chu Thư Nhân, Hoàng thượng dù phát hiện cũng sẽ sự chuẩn đầy đủ. Bà vẫn nhớ Thi Khanh c.h.ế.t vì tranh đoạt ngôi vị. Nghĩ đến đây, Trúc Lan vô cùng vui mừng, đôi cánh của họ đủ cứng cáp, đổi vận mệnh của ít .
Tuyết Hàm vì vui, nhỏ giọng : “Mẹ, con cũng xây một cái nhà ấm.”
Trúc Lan trang viên suối nước nóng trồng rau trái mùa, nhưng lượng ít, đủ cung cấp cho chính . Chu gia cũng trang viên ấm áp từng thử trồng, nhưng sản lượng cao. Bà cũng từng nghĩ đến việc trồng cây cần đất, nhưng đề xuất, bà từng tiếp xúc, cũng gây thêm rắc rối, Chu gia đủ nổi bật .
Trúc Lan: “Con cũng trồng hoa ?”
Tuyết Hàm gật đầu: “Vâng ạ.”
Trúc Lan thực sự thổn thức, giai cấp a, giai cấp thời cổ đại quá rõ ràng. Mùa đông bá tánh sống dễ dàng, còn quyền quý thì , dùng lưu ly khó mua để xây nhà ấm trồng hoa. “Lưu ly dễ kiếm .”
Số lượng nhiều, dù là quan chức gì cũng xếp hàng.
Tuyết Hàm cũng , để bảo hộ lưu ly của bản triều, thuế lưu ly nhập ngoại cao, buộc thương nhân nước ngoài tăng giá, giá cả cao hơn một chút so với lưu ly của triều đình, còn kiểm soát chặt chẽ lượng lưu ly của thương nhân nước ngoài.
Tuyết Hàm: “Cũng khi nào sản lượng lưu ly của triều đình mới tăng lên .”
Trúc Lan gì. Trước Chu Thư Nhân còn cân nhắc cho Công Bộ, giúp vài câu, bây giờ Chu Thư Nhân chỉ quản địa bàn của , chỉ cần ngân sách của Công Bộ cắt là , còn việc nghiên cứu, ông thật sự dám đề xuất.
Đặc biệt là khi chồng là của Vinh thị nhất tộc, hai vợ chồng họ với , tuyệt đối bất cứ chuyện gì khác , ngậm chặt miệng mà sống.
Tại Hộ Bộ, Nhiễm Chính chức quan nên tiện Hộ Bộ, chỉ thể ở bên ngoài mời Chu Thư Nhân uống . Chu Thư Nhân xuống một câu: “Hôn sự của cháu ngoại gái định .”
Ý là nếu đến vì chuyện của cháu ngoại gái thì đừng mở miệng. Ông tư tưởng cổ hủ, đôi khi cởi mở, hơn nữa ông vốn là cô nhi, mấy thứ thể diện gì đó ông thật sự quan tâm, vui là .
Nhiễm Chính : “Ta đến tìm ngươi là để về Minh Vân.”
Chu Thư Nhân nghi hoặc: “Minh Vân ?”
Cháu trai cả của ông vẫn mà, ừm, ông tự hào, cháu trai cả tuy mặt lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng trong lòng là một bụng tâm cơ, chân truyền của ông.
Nhiễm Chính cau mày: “Ngươi thật sự giả vờ ? Minh Vân dạo bên cạnh yên .”
Chu Thư Nhân thầm nghĩ, ông là ông nội ruột còn vội, Nhiễm Chính sốt ruột . “Thằng bé trong lòng tự , nó còn nhỏ, cho nó va chạm thêm một chút cũng .”
Ông còn dặn Thanh Phong bên cạnh cháu trai cả can thiệp. Đây là cơ hội rèn luyện , cháu trai cả cũng xem như lớn lên trong nhung lụa, kiến thức còn thiếu, đá mài dao, ông ngăn cản là hại nó.
Chu Thư Nhân thấy Nhiễm Chính tán thành: “Trẻ con thể quá bao bọc, chúng sớm muộn gì cũng một bước, cây non trải qua mưa gió mà mọc thẳng .”
Nhiễm Chính giật giật khóe miệng: “Ngươi sợ lật thuyền .”
Cháu trai trưởng a, nay đều là quan trọng nhất, hơn nữa Chu Minh Vân và cháu gái nhà đính hôn, đây mới là điều chính yếu. Quan hệ thông gia, ông để ý.
Chu Thư Nhân bĩu môi, Nhiễm Chính cái gì cũng , chỉ là đối với con trai và cháu trai quá bao bọc. “Năm nay Hoàng thượng cho mấy , sắp xếp một bên cạnh Minh Vân .”
Nhiễm Chính sững sờ, gì. E rằng triều đình , chỉ Chu Thư Nhân là hề kiêng dè của Hoàng thượng. “Ngươi sợ ?”
Chu Thư Nhân uống : “Trong lòng ý đồ , gì sợ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1122-chu-lao-dai-sap-bi-danh.html.]
Ông mưu phản, cũng về phe nào, cuộc sống trong phủ nhà đơn giản, trong sạch, thật sự gì đáng sợ.
Bên phía Trúc Lan, rời khỏi Thái tử phủ, bà về phủ ngay mà đến cửa hàng trang sức, năm mới , sắm thêm vài món cho các cháu gái trong nhà.
Đến cửa hàng trang sức, thật là trùng hợp, Trúc Lan gặp Diêu Dao và Thi Khanh, Thi Khanh đang bế một đứa trẻ.
Đây là con trai của Thi Khanh, Trúc Lan : “Đứa bé từ khi sinh , đây là đầu tiên gặp.”
Đứa bé mặt trắng, trông vẻ yếu, nhưng trong nhà nhiều trẻ con, Trúc Lan mắt đứa bé, , quả nhiên như bà đoán.
Thi Khanh vỗ vỗ đứa con trai yên phận, cố hết sức tránh những quen, nhưng với nhà họ Chu thật là duyên. “Thằng bé sinh sức khỏe , hôm nay ngoài cũng là để khám đại phu.”
Trúc Lan thể ngửi thấy mùi thuốc, Thi Khanh diễn kịch thật là đủ bộ. Bà gật đầu: “Trẻ con sức khỏe yếu ớt, đúng là cần chăm sóc cẩn thận.”
Sau đó : “Đứa bé trông thật xinh, đặc biệt là đôi mắt.”
Thi Khanh trong lòng thừa nhận, nhưng cũng thể thừa nhận, cha của diện mạo hơn , nổi bật nhất là đôi mắt. Mắt giống , nhưng con trai cả giống cha. “Thằng bé giống cha .”
Trúc Lan ừ một tiếng, Thi Khanh liền rời , rõ ràng là sợ đứa trẻ lộ tẩy mặt bà. Trúc Lan chọn xong trang sức cũng trở về.
Trên đường về phủ, Trúc Lan nhắm mắt dưỡng thần, tuyết rơi càng lúc càng lớn, tiếng tuyết rơi, thật chút cảm giác ru ngủ, trong xe ngựa ấm áp khiến bà buồn ngủ.
Trúc Lan mơ, từ khi đến thời cổ đại, bà từng mơ thấy thế giới hiện đại. Đột nhiên mơ thấy, bà chìm đắm trong giấc mộng, trong mơ nữa thấy những tòa nhà cao tầng, những con phố quen thuộc, nhất thời tỉnh .
Bà bên ngoài hỗn loạn, xe ngựa về đến nhà, Trúc Lan vẫn tỉnh. Tống bà tử gọi mấy tiếng, lay lay, vẫn tỉnh.
Việc Thanh Tuyết và Tống bà tử sợ hãi, hai họ tưởng bà trúng độc, vội vàng mời thái y.
Đợi Trúc Lan tỉnh mộng, bà giật , trong phòng là . Thái y thở phào một : “Ta là chỉ ngủ thôi mà.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan bật : “Ta chỉ là ngủ say một chút thôi.”
Giấc mơ và hiện thực bà vẫn thể phân biệt .
Chu lão đại mời thái y : “Vẫn xin ngài xem giúp ạ.”
Thái y chút , đây là tin tưởng y thuật của ông. thấy trong Chu phủ đều căng thẳng, ông bắt mạch nữa: “Thục nhân thể điều dưỡng , sức khỏe khỏe mạnh.”
Lý thị nhịn hỏi: “Vậy gọi chồng tỉnh ạ?”
Thái y: “Ngủ say thôi.”
Trúc Lan thể gì đây, vì giấc mơ, vì tiếng tuyết rơi chút ru ngủ? Cho nên mới ngủ say một chút. “Được , , các con về .”
Tống bà tử cúi đầu: “Đều là của lão nô.”
Trúc Lan thể tưởng tượng tình huống lúc bà tỉnh: “Bà cũng là lo lắng cho , nên mới hoảng hốt.”
Chính vì quá căng thẳng, dám động bà, nên mới phát hiện bà việc gì.
Chu lão đại vỗ đầu: “Hỏng , cho báo tin cho cha .”
Trúc Lan: “Mau, mau đuổi theo về.”
Chu lão đại vội vã chạy , nhanh , trở về ông sẽ đánh, thật sự sẽ đánh!