Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1120: Nảy sinh ý định xem mắt
Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:26:25
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Huyên suýt chút nữa ném chén trong tay . Hừ, kết thông gia ư, đúng là cả gan thật! Bây giờ ai cũng tránh né của gia tộc họ Diêu, hôm nay nàng gặp Thẩm Di Nhạc cũng là vì nể mặt Thẩm Hầu phủ, nếu thì chẳng gặp.
Vẻ mặt Thẩm Di Nhạc cứng , bởi vì biểu cảm của Tô Huyên quá rõ ràng, nàng bèn nắm lấy cổ tay con trai, : “Nhìn , nhất thời cao hứng lời ngớ ngẩn .”
Tô Huyên cũng bẽ mặt Thẩm Di Nhạc, trong lòng cũng vô cùng thổn thức, Thẩm Di Nhạc của năm xưa phong quang bao, mà bây giờ… Nàng : “Hôn sự của con cái nhà chúng đều do cha chồng quyết định, thật sự dám nhận lời.”
Nói như cũng coi như giữ thể diện cho Thẩm Di Nhạc.
Thẩm Di Nhạc gật đầu tỏ vẻ hiểu, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Hôn sự với nhà họ Chu thật sự quá , đặc biệt là tiền đồ của Chu lão tứ. Chu lão nhị, Chu đại nhân đều thể tính toán chu , huống chi là Chu lão tứ vốn học hành giỏi. “Cũng còn sớm nữa, mang thằng bé về .”
Tô Huyên dậy tiễn khách, nàng cũng giữ , tiếp chỉ thêm hổ.
Xương Trí đợi mới bước ôm lấy con gái, hừ hừ tỏ vẻ vui: “Con gái mới lớn từng , chọn cho nó một chồng , nếu qua ải của thì đồng ý .”
Tô Huyên cảm thấy tướng công chút giống như lời chồng là “cuồng con gái”. Ban đầu nàng hiểu ý nghĩa, khi chồng giải thích mới thông suốt. Nàng tướng công với vẻ mặt “con rể đều là kẻ địch” mà thấy thật khó , nhưng cũng phấn khích: “ là thể để tiểu tử thối nào hời.”
Trên xe ngựa, bé nhà Thẩm Di Nhạc lưu luyến: “Mẹ ơi, ngoan xinh.”
Thẩm Di Nhạc xoa đầu con trai: “Sau sẽ tìm cho con một hơn.”
Cậu bé còn hiểu, nhưng từ nhỏ sắc mặt khác: “Mẹ ơi, tại con ?”
Thẩm Di Nhạc xoa bụng, nàng cũng thấy khó hiểu. Thành nhiều năm, tướng công đối với nàng tệ, nhưng mãi mà con, khám đại phu cũng thể khỏe mạnh.
Trong hoàng cung, Dung Xuyên đến Thái Y Viện mới gặp : “Hôm nay con gặp Trương Dương, nhờ con xem đứa bé.”
Hoàng hậu xoa xoa ấn đường: “Đứa bé quấy, bám , hành hạ chịu nổi, mới ngủ thôi, con xem .”
Dung Xuyên theo nữ quan , nhanh : “ là giống Trương Dương thật.”
Hoàng hậu hiệu cho nữ quan lui xuống, đối với con trai ruột, bà giấu giếm: “Đứa bé của Trương Dương, tuyệt tự . Đứa bé là do Trương thị nhất tộc đưa phủ Ngũ hoàng tử.”
Dung Xuyên tiếp nhận quá nhiều thông tin, mất một lúc mới định thần , “A” một tiếng: “Hôm nay sắc mặt Trương Dương u ám, phát hiện vấn đề của bản ?”
Hoàng hậu , thản nhiên : “Bây giờ cũng ảnh hưởng đến đại cục. Điều quan trọng lúc là đứa bé . Con trai , ráng chờ thêm chút nữa, đợi chuyện kết thúc con thể trở về . Đến lúc đó, phong con Tần Vương, ?”
Đầu óc Dung Xuyên chút mụ mị, lặp : “Tần Vương?”
Hoàng hậu : “Ừ, phụ hoàng con với .”
Cuộc đời bà lắm khúc chiết, nhưng kết cục là , bà thể bỏ qua quá trình, chỉ cần kết quả.
Đầu óc Dung Xuyên ong ong, vẫn nghĩ thông suốt. Nhìn vẻ vui mừng của mẫu , nỡ suy nghĩ trong lòng, chỉ thở dài: “Nhi tử còn việc, xin cáo lui .”
Hoàng hậu ừ một tiếng, đợi con trai út , nét mặt bà vẫn tươi . Bà rõ con trai đang do dự, cũng hiểu suy nghĩ của phu quân và con trai thứ ba, nhưng đây là đứa con bà yêu thương nhất. Bà cho phép con trai chịu thiệt thòi. Con trai bà sống ở nhà họ Ninh, từng chuyện nhận , nếu con trai trở về hoàng thất, tương lai dã sử nhất định sẽ lấy thế của nó để bàn tán. Con trai út vì con trai cả mà hy sinh quá đủ .
Tại Thi gia, Diêu Dao mời đại phu đến khám bệnh cho lão gia tử. Hôm qua ông còn cùng đứa bé chơi đùa bên ngoài, chơi quá lâu, bên ngoài trời lạnh mà trong phòng đốt than, thế là ngã bệnh ngay.
Diêu Dao lạnh lùng bà tử đang quỳ đất, với quản sự phụ trách sân của ông: “Kẻ tròn trách nhiệm, ngươi tự xử lý . Sức khỏe của lão gia tử nhất định chăm sóc cho .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1120-nay-sinh-y-dinh-xem-mat.html.]
Quản sự: “Vâng.”
Diêu Dao đợi đại phu bắt mạch xong, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe , nàng mới yên tâm. Ra khỏi sân, nàng hỏi thăm tình hình của bà cả đang liệt giường của tướng công, chỉnh y phục. Đôi khi sống đáng sợ, đáng sợ là c.h.ế.t cũng c.h.ế.t .
Lúc là giai đoạn then chốt của tướng công, hai vị lão nhân tuyệt đối thể xảy chuyện gì.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bảy ngày trôi qua. Tô Huyên thanh lọc xong thương nhân quyền, chỉ chờ chính sách ban hành là thể trực tiếp xin giấy phép kinh doanh.
Trúc Lan chuyện cũng còn bận tâm nữa. Gần đây kinh thành oán than dậy đất, con gái đều bận rộn ở Hầu phủ, mà Hầu phủ cũng nuôi thương nhân.
Con gái chỉ lo việc Hầu phủ, mà còn giúp Tống thị xử lý bộ việc của Ninh thị nhất tộc.
Tuyết Mai nhàn rỗi hơn, dưỡng sức mấy ngày, làn da phơi nắng sạm đen cũng trắng ít. Tuyết Mai : “Tuyết Hàm bận quá.”
Trúc Lan : “Con bé chỉ phụ giúp thôi, nhiều trưởng bối trong tộc lo liệu mà, Tống thị mới là bận nhất.”
Gia tộc lớn thì đông , chi nhánh cũng nhiều. Phụ nữ gả đều mang theo của hồi môn, tuy trực tiếp kinh doanh nhưng cũng sẽ tên hầu, việc phức tạp. Hơn nữa, những thương nhân do gia tộc kiểm soát chỉ cần trấn an tộc nhân mà còn tính toán rõ ràng, vô cùng phiền phức.
Trúc Lan hỏi Khương Thăng: “Khương Thăng cũng đỗ cử nhân, nó về cùng mà về quê tế tổ, bây giờ chắc cũng sắp khởi hành trở nhỉ.”
Tuyết Mai gật đầu: “Đã khởi hành ạ, một thời gian nữa là đến nơi.”
Nàng bây giờ mãn nguyện. Tướng công gặp may, vặn đỗ cuối bảng cử nhân. Chàng cũng tự sức , là nhờ tứ âm thầm kèm cặp ít, nếu thi tiếp cũng chẳng hy vọng gì, nên cũng tham gia nữa. Đỗ cử nhân là lắm .
Trúc Lan thấy con gái vui vẻ, trong cả nhà, con gái lớn là ít tham vọng nhất, bây giờ trở thành cử nhân phu nhân vô cùng thỏa mãn.
Tại Hộ Bộ, Trương Cảnh Hoành : “Hôm nay ít tấu chương đàn hặc Lương Vương.”
Chu Thư Nhân tâm trạng vui vẻ: “Tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy thật.”
Trương Cảnh Hoành xoa mũi. Từ khi Tề Vương tỏ là một vị vương gia nhàn tản, và Tề Vương qua nhiều hơn, nên tin tức cũng linh thông hơn. “Cũng tạm thôi, trong tấu chương nhiều chuyện là thật.”
Chu Thư Nhân ung dung : “Chọc nhiều tức giận thì thế thôi.”
Tất cả đều đang nhắm Lương Vương để tra xét, tra mới là lạ.
Trương Cảnh Hoành từ khi phát hiện cứ về thảm cảnh của Lương Vương thì Chu đại nhân vui vẻ, cũng thích dò hỏi tin tức về Lương Vương. “Đại nhân, nếu Lương Vương điện hạ chống đỡ nổi, thì bên chúng …?”
Chu Thư Nhân liếc mắt Trương Cảnh Hoành: “Lương Vương sẽ chống đỡ thôi.”
Bề vẫn còn đè nén buông, Lương Vương sẽ cả. Còn chuyện tính sổ , đó là việc của Thái tử.
Tại Thi gia, Thi Khanh về phủ, đến sân của lão gia tử: “Cha tìm con chuyện gì?”
Thi lão gia tử sợ con trai , ông cúi đầu : “Ta nhốt trong phủ nhiều năm , chuyện gì khác, chỉ ngoài phủ xem một chút, mua vài thứ cho cháu trai.”
Ông thăm dò con trai một chút, nhiều hơn. Không ai giam cầm mãi, ông ngoài xem .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác