Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1104: Con cháu nhà họ Chu?

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:18:42
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan cầm chiếc hộp đựng ngọc bội ngoài. Hoàng thượng và Chu Thư Nhân đang đối mặt . Bà thấy sự ghét bỏ trong mắt Hoàng thượng. Chu Thư Nhân mặt cảm xúc, nhưng bà thể đoán , lúc chắc chắn đang cuồng loạn trợn trắng mắt trong lòng!

 

Trúc Lan trong mắt mang theo nụ , đặt chiếc hộp lên bàn: "Hoàng thượng, ngọc bội tìm thấy."

 

Nói , bà mở hộp , miếng ngọc bội yên bên trong.

 

Hoàng thượng tự tay lấy miếng ngọc bội , im lặng một lúc, mới tháo miếng ngọc bội của để so sánh. Ngẩng đầu thấy Chu Thư Nhân, nghĩ đến những gì Chu Thư Nhân , ông ho khan một tiếng, lặng lẽ nhét miếng ngọc bội của trong tay áo.

 

Liễu công công trái , dù cũng Hoàng thượng, nhưng trong lòng nghĩ, tìm kiếm lâu như , thế mà ở ngay mí mắt, còn nhiều năm như , thật là kỳ diệu.

 

Tâm tư Hoàng thượng xoay chuyển nhanh chóng, cảm thấy đúng. Chu Thư Nhân lai lịch của miếng ngọc bội, phản ứng của Chu Thư Nhân thể giả . Như hỏi cẩn thận một chút. "Miếng ngọc bội từ ?"

 

Chu Thư Nhân về phía vợ. Nguyên ở chung nhiều, ngược là con dâu lúc nào cũng mang theo bên . Chàng nhiều bằng Trúc Lan.

 

Hoàng thượng theo ánh mắt: "Dương thục nhân cũng ."

 

Trúc Lan hào phóng thuận thế xuống. Vừa chính là để tự hóng chuyện nhà . "Bẩm Hoàng thượng, miếng ngọc bội là do bà bà để ."

 

Hoàng thượng miếng ngọc bội của dòng chính nữ tử , lập tức hít một , về phía mặt của Chu Thư Nhân, đầu . "Nói tiếp ."

 

Trúc Lan tìm ngọc bội cẩn thận hồi tưởng ký ức, tất cả đều là về bà bà. Ký ức ít, nhưng nguyên quá lời bà bà, cần động não nhiều, thuộc loại tai qua tai , nên nhớ nhiều. "Lúc bà bà bệnh cấp tính, vội. Chưa kịp dặn dò rõ ràng, chỉ nắm chặt miếng ngọc bội cam lòng . Mấy năm nay chúng cũng dám động đến miếng ngọc bội, chỉ sợ ."

 

Hoàng thượng nghĩ đến đủ loại khả năng, ví dụ như nhà Vinh gia sống yên , nên che giấu họ tên. Vạn ngờ là do kịp dặn dò rõ ràng. Một lời khó hết. "Cái gì cũng dặn dò?"

 

Trúc Lan gật đầu: "Vâng, tìm miếng ngọc bội cũng mất một ít thời gian. Bà bà lúc đó nắm chặt miếng ngọc bội chút kích động, một lên , c.h.ế.t nhắm mắt."

 

Vừa cẩn thận hồi tưởng một nữa, đúng là như . Lão thái thái cam lòng, mắt cũng nhắm .

 

Trúc Lan thể phàn nàn. Chuyện lớn như , đúng là thể nhắm mắt . Lúc đó chiến loạn kết thúc, lão thái thái thật may mắn.

 

Hoàng thượng trong chốc lát mất tiếng , đó lập tức liên tưởng đến chính . Ông tuổi tác cũng nhỏ, nếu lỡ như kịp dặn dò xong, , , vẫn chuẩn sẵn sàng mới . "Thư Nhân, ngươi tên là gì?"

 

Chu Thư Nhân: "Lục Nương."

 

Ngay cả họ cũng , thể thấy họ che giấu. Ấn tượng của nhiều nhất là, trong làng gọi là Chu Lục Nương, theo họ của chồng.

 

Đầu óc Hoàng thượng cũng hồi tưởng, đích nữ nhà Vinh gia xếp thứ sáu, đúng, , đích nữ nào xếp thứ sáu. Trong trí nhớ của ông chỉ xếp đến thứ năm. Liên tưởng đến chiếc quan tài đưa kinh, ông vuốt ve miếng ngọc bội, đây là dòng chính ngoại công che giấu.

 

Hoàng thượng mong đợi chằm chằm Chu Thư Nhân: "Ngươi còn gì nữa ?"

 

Chu Thư Nhân cố gắng hết sức suy nghĩ hồi tưởng. Chàng là hàng nhái, cố gắng nghĩ . "Thần cha , năm đó cha phát hiện , đang bệnh. Sau khi dưỡng bệnh xong, sức khỏe của cha , liền ở , họ liền thành ."

 

Hoàng thượng nhíu mày. Bụng giả trong quan tài, năm đó sợ mở quan, cho nên giả. phát hiện, quần áo và gối đầu đều rách nát mục nát. Đứa trẻ, đứa trẻ còn sống. Ông chằm chằm Chu Thư Nhân: "Ngươi sinh khi nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1104-con-chau-nha-ho-chu.html.]

 

Chu Thư Nhân "a" một tiếng, đây là câu hỏi gì ?

 

Trúc Lan đầu tiên hóng chuyện gần như , trợn to hai mắt. Ai da, lẽ Chu Thư Nhân họ Chu, là con cháu nhà họ Chu!

 

Chu Thư Nhân cảm nhận ánh mắt tò mò của vợ, trong lòng trợn trắng mắt. Lúc còn thể xem kịch ngon lành như . Chỉ là cảm thấy , kịch đang diễn . "Hoàng thượng, sức khỏe của cha , việc con nối dõi cũng gian nan. Sau khi thành một năm mới thần. Lúc đó trong làng là tổ tiên phù hộ cho dòng họ của chúng tuyệt tự. Bởi vì cha khó con nối dõi, chỉ thần là độc đinh, dòng họ của chúng mới để ý. May mà thần chí tiến thủ."

 

Hoàng thượng tính tuổi tác của Chu Thư Nhân, nhỏ hơn ông ít. Đừng Thái tử lớn tuổi bằng con trai lớn của Chu Thư Nhân, ai bảo ông niên thiếu giả ngốc, thành muộn!

 

Trúc Lan giật giật khóe miệng, bình tĩnh xem kịch nữa, cuối cùng vẫn xen : "Trong làng đều , tướng công nhà giống công công của ."

 

Cho nên thật sự cẩu huyết, thật sự âm mưu gì. Dòng họ của công công nhà sắp tuyệt tự, cha chồng sẽ khác nuôi con.

 

Ánh mắt Hoàng thượng dừng vợ của Chu Thư Nhân: "Trẫm Dương thục nhân giỏi vẽ tranh, xin mời Dương thục nhân vẽ cho trẫm một bức."

 

Trúc Lan đây là vẽ bà bà. Cái chút khó khăn. "Thần phụ dám đảm bảo vẽ giống. Bà bà của thần phụ qua đời một thời gian."

 

Hoàng thượng tỏ vẻ : "Cố gắng hết sức là ."

 

Trúc Lan dậy vẽ tranh. Cái thật sự khó, cảm giác như hố. Thật sự là chút xa xôi, bà giả, hồi tưởng còn miễn cưỡng, động bút những chỗ chắc chắn.

 

Tại Chu gia thôn, Xương Trí các quan tài lượt hạ táng. Trái tim luôn cảnh giác cuối cùng cũng vững vàng. Năm nay tâm trạng của lúc lên lúc xuống, bây giờ đều loạn hết cả lên.

 

Chu tộc trưởng thấy lấp đất xong, mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là , Lương vương mở quan tài của bà nội con?"

 

Xương Trí mặt đen : "Con cũng . Lương vương thấy hoa văn điêu khắc quan tài của bà nội con liền mang quan tài . Mở quan là con , Lương vương . con cảm thấy công vụ của Lương vương chắc là tìm , chừng chính là bà nội con."

 

Chu tộc trưởng chút há hốc mồm. Ông nghĩ đến đủ loại khả năng, còn âm mưu luận cho rằng Lương vương và Chu Thư Nhân thù oán, phá phong thủy của Chu gia. Bây giờ, "Bà nội của con năm đó đúng là kỳ lạ, ít khi khỏi sân."

 

Xương Trí nhỏ giọng hỏi: "Tộc trưởng, hoa văn quan tài của ông nội và bà nội của con là ai điêu khắc?"

 

Xương Trí tuổi còn quá nhỏ, cái gì cũng .

 

Tộc trưởng thì : "Của ông nội con là do bà nội con điêu khắc. Quan tài của bà cũng chuẩn từ sớm, chắc cũng là do bà tự điêu khắc."

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Xương Trí trong lòng rối bời, chỉ cảm thấy bà nội của nhiều bí ẩn. Chôn một chiếc rương mộ bia là chuyện mà bình thường thể .

 

Tộc trưởng thấy Xương Trí gì, nhưng tộc trưởng sốt ruột, sợ cả Chu thị nhất tộc sẽ tiêu đời, cho nên hỏi nhiều hơn một chút. "Thái độ của Lương vương thế nào?"

 

Xương Trí hồn : "Có lẽ cũng khá ?"

 

Tộc trưởng: "... Nói cẩn thận chút."

 

Xương Trí : "Thật lúc đó con càn rỡ, lời cũng chút thiếu lễ độ. Lương vương, khụ, Lương vương cũng sẽ khách khí với ai. Lúc đó đối với con còn kiên nhẫn, cuối cùng cái gì cũng liền ."

Loading...