Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1074: Đã chết
Cập nhật lúc: 2025-09-23 06:51:25
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vợ chồng Chu Thư Nhân về nhà bao lâu, lễ vật của Tề Vương đến. Chỉ là là đồ ăn, sai, là đồ ăn, trái cây, thịt, còn một hải sản!
Chu Thư Nhân: “...Đây là hậu lễ?”
Trúc Lan chằm chằm những chiếc sọt tre đầy sân: “Quả thực là hậu lễ, xem, chất đầy cả sân.”
Chu Thư Nhân chớp chớp mắt: “Tề Vương bây giờ thật thất vọng.”
Trúc Lan bật : “Thôi , Tề Vương đây là cách sống .”
Chu Thư Nhân khẽ một tiếng, quả thực cách sống. Cả sân đồ vật cộng cũng đến một trăm lạng, đắt nhất là trái cây. “Trần lão thật bản lĩnh. Tiếc là thể khỏi kinh thành, nếu thể, thật sự đến trang viên của Trần lão xem thử.”
Trúc Lan hiệu cho tiểu tử và nha mang hết đồ ăn trong sân bếp.
Trong hoàng cung, chính điện vô cùng yên tĩnh. Hoàng thượng cầm bức họa xem xét cẩn thận. Lớn lên giống ngài, chứng tỏ huyết thống gần. Gan thật lớn. Vị kể chuyện tuổi đến ba mươi, là hậu duệ trốn thoát. “Tiểu nhị của quán họ Cố?”
Tề Vương đáp lời: “Vâng, điều tra xong, họ Cố. Ngày thường kể chuyện chữ, sống một . Tìm đến nơi ở chỉ quần áo, ngoài tra gì cả.”
Ký ức của Hoàng thượng chút xa xôi, nhưng một ký ức sâu sắc bao giờ quên. Năm đó, kế của ngài chính là họ Cố. Vụ mãn môn trảm chỉ Trương thị nhất tộc, mà còn Cố gia liên lụy. Chỉ là Cố gia là đại gia tộc.
Nghĩ như , họ Cố liền thể giải thích .
Hoàng thượng đặt bức họa xuống: “Ngươi còn tra gì nữa?”
Tề Vương thể cảm nhận cơn thịnh nộ đè nén của phụ hoàng, cúi đầu: “Nhi thần quả thực tra một thứ. Những gia tộc chia cắt sản nghiệp của Trương thị nhất tộc năm đó, một gia tộc trong ba mươi năm qua là suy tàn, thì chính là còn nào. Còn một nhi thần tra rõ.”
Hoàng thượng “ừm” một tiếng: “Đi , tra rõ cho trẫm. Còn , bắt cho trẫm.”
Tề Vương cảm thấy bắt chút khó, trừ phi một nữa lục soát từng nhà. Quả nhiên là nơi nguy hiểm nhất là nơi an nhất. “Vâng ạ.”
Tại Diêu hầu phủ, Diêu Văn Kỳ , hối hận năm đó hợp tác với Trương thị nhất tộc, mắng mắng : “Chết tiệt, bảo bọn họ rời khỏi kinh thành, lập tức rời khỏi kinh thành, bọn họ mà còn để . Chết tiệt.”
Hơn nữa, điều khiến bực bội nhất là, ở , mà rõ. Rất , của Trương gia vẫn luôn đề phòng , giấu giếm thật kỹ.
Diêu Văn Kỳ hận đến nghiến răng. Mấy năm nay, ít Trương gia liên lụy, hơn nữa kẻ đào tẩu tìm đến . Tốt, .
Diêu Văn Kỳ cảm thấy chuyện thuận lợi. Hoàng thượng khắp nơi điều tra Trương thị nhất tộc. Trương thị nhất tộc dời sự chú ý, tay với Ninh Quốc Công, kết quả thì , thất bại. Người cài Ninh Quốc Công phủ và Ninh hầu phủ đều uống thuốc độc tự sát. Người ẩn nhiều năm còn!
Ngày hôm , Trúc Lan nhận thiệp mời cùng ngắm hoa của Tề Vương phi. Bà lật xem tấm thiệp, mà mời bà ngắm hoa?
Bây giờ với tấm thiệp của Tề Vương phi, bà cần kiêng dè, thể .
Triệu thị bước : “Nương, tiểu của con gửi thư, Tiền gia ở Bình Châu tìm đến.”
Trúc Lan nhớ đến Tiền gia ở Bình Châu: “Lần trả bạc, cứ tưởng cắt đứt , tìm đến?”
Triệu thị trong tay còn cầm thư: “Tiền gia cũng một tú tài, năm nay tham gia thi hương.”
Trúc Lan sáng tỏ. Liên hệ giữa Tiền gia và Chu gia năm đó cắt đứt, bây giờ là nối , cho nên mới tìm Tiền Khả Kỳ. “Em trai con nghĩ thế nào?”
Triệu thị xuống chút phiền muộn: “Ý của nó là liên hệ với Tiền gia. Nó sợ Tiền gia bắt nạt, mà là cần gia tộc.”
Trúc Lan xong : “Em trai con thật sự trưởng thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1074-da-chet.html.]
Có suy nghĩ của riêng , cũng quy hoạch cho tương lai của .
Triệu thị mím môi: “Con dâu thật sự thích Tiền gia, năm đó ít bắt nạt Khả Kỳ.”
Trúc Lan nhàn nhạt : “Năm đó con trả thù . Dù cũng là nhà gốc của em trai con, con cũng nghĩ thoáng một chút. Đứa trẻ của Tiền gia là học sách, bây giờ liên hệ , cũng thể là chỗ dựa.”
Còn việc Tiền gia lợi dụng Tiền Khả Kỳ thì sẽ . Tiền gia tìm là sự che chở. Đợi Xương Nghĩa trở về, Xương Nghĩa sẽ lo liệu.
Triệu thị thở dài, chồng đúng. Lại cảm khái sự trưởng thành của em trai.
Trong cung, Chu Thư Nhân và mấy vị đại nhân đang báo cáo với Thái tử. Ở một bên khác, Hoàng thượng đang chuyện với Tề Vương.
Chu Thư Nhân báo cáo hết, nhưng tai lắng . Hoàng thượng cũng kiêng dè ai. Người hôm qua tìm , đáng tiếc chết, c.h.ế.t ở trong cống ngầm.
Chu Thư Nhân cúi đầu. Thật là càng ngày càng thú vị. Chắc chắn do của Trương thị nhất tộc tự . Nếu là do họ tự , thì c.h.ế.t ngay ban ngày hôm đó, chứ đêm qua.
Thái tử đợi báo cáo xong, cho các đại nhân lui về. Vừa lén chỉ Chu Thư Nhân, đều đang lén, quả thực còn tâm tư chuyện khác. Đám Chu Thư Nhân: “Thần xin cáo lui.”
Đám Chu Thư Nhân bao lâu, Tề Vương đuổi theo: “Chu đại nhân, hậu lễ hôm qua lòng ?”
Chu Thư Nhân giật giật khóe miệng: “Tề Vương điện hạ bận rộn như mà còn nhớ hỏi thăm, thần cảm động. Thần lòng, vô cùng lòng.”
Tề Vương : “Chu đại nhân lòng là . Sau hậu lễ của bổn vương đều sẽ như .”
Chu Thư Nhân cảm thấy, Tề Vương chút thả lỏng bản . Ông mặc kệ Tề Vương.
Đám Lý Chiêu liếc mắt. Đợi Tề Vương một bước, Lý Chiêu đến gần: “Ngươi từ khi nào với Tề Vương như ?”
Chu Thư Nhân đơn giản kể chuyện ở quán hôm qua: “Chuyện là như , với Tề Vương.”
Lý Chiêu vuốt râu: “Ta vẫn luôn cảm thấy vận khí của ngươi đặc biệt . Khó khăn lắm mới nghỉ mộc dục ngoài, thể gặp chuyện .”
Chu Thư Nhân cảm thấy đó là chuyện . Người ẩn kỹ như , ông gặp . Lần kéo đủ thù hận. “A.”
Lý Chiêu đến gần hơn vài phần: “Sinh nhật của ngươi sắp đến , quà, chuẩn xong cả .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chu Thư Nhân lùi một bước: “Ngươi đến gần như gì.”
Lý Chiêu tiếc nuối vì Chu Thư Nhân né tránh: “Ta gần đây vận khí , ké một ít vận khí của ngươi.”
Chu Thư Nhân trợn mắt: “Ta còn việc, một bước.”
Lý Chiêu tủm tỉm: “Ngươi yên tâm, sinh nhật của ngươi, nhất định sẽ tặng hậu lễ.”
Chu Thư Nhân chỉ mong còn thấy hai chữ “hậu lễ” nữa, bước chân càng nhanh hơn.
Tại Ninh Quốc Công phủ, Ninh Quốc Công cuối cùng cũng gặp con trai thứ hai, chằm chằm con trai thứ hai giường: “Ngươi định theo Đỗ thị ? Không ngờ, ngươi vẫn là một kẻ si tình.”
Sắc mặt Ninh Huy vàng như nghệ, lời châm chọc của cha kích thích, ho lên. Đợi một lúc mới đỡ hơn: “Thưa cha, nhi tử vì Đỗ thị.”
Quốc công: “Hai đứa con trai của ngươi thì cho rằng vợ chồng các ngươi tình sâu nghĩa nặng đấy.”
Sắc mặt Ninh Huy đổi. Hắn là tự trách. Mưu hoạch nhiều năm của cha, bây giờ hủy hoại. Hắn ưu tư nhiều nên bệnh tình mới càng thêm nghiêm trọng. Hơn nữa với , nên thuốc cũng uống. “Thưa cha, nhi tử sẽ khỏe .”