Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1057: Vinh dự gia tộc
Cập nhật lúc: 2025-09-23 01:09:27
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày , Trúc Lan đích tiễn Dương Văn khỏi thành. Nơi Dương Văn đến là Hộ Kinh Doanh, cách kinh thành chẳng mấy xa. Vì dẫn dắt, Dương Văn cần mang theo nhiều hành lý, song Trúc Lan vẫn chu đáo chuẩn cho cháu ít bạc vụn, cùng một ít thịt khô, tôm khô.
Chia sẻ đồ ăn ngon thể giúp hòa nhập nhanh chóng hơn, cho nên những thứ bà chuẩn đều là đồ ăn khô, dễ mang theo, tiện cho việc giao hảo.
Xương Trung tựa cửa sổ xe, Dương Văn rời , đáy mắt ánh lên vẻ hâm mộ: “Nương, xem, nhi tử tướng quân thì sẽ thế nào ạ? Nhất định sẽ oai phong.”
Trúc Lan véo má con trai: “Chẳng con sẽ thi đỗ Trạng Nguyên về cho cha con ?”
Xương Trung chút chán học, cúi gằm đầu. Mỗi ngày đều là sách chữ. “Nhi tử bảo vệ nương, giống như Dương Văn, thể cầm kiếm ở cửa bảo vệ nương.”
Ừm, sai, chính là nghĩ như , chứ thích học hành.
Trúc Lan đối với tình hình của con trai rõ như lòng bàn tay. Gần đây cũng phản ánh, con trai bà thông minh, nhưng cũng thất bại vì sự thông minh đó. Đứa trẻ càng thông minh, khi học thì ít khi tính kiên nhẫn. Mỗi ngày lặp lặp cùng một việc, dần dần sẽ thấy nhàm chán. Hơn nữa, dạy dỗ cứng nhắc, thú vị bằng Ngô Minh giảng bài, nên gần đây cảm xúc sách của con trai thấp, chữ lớn cũng ý qua loa.
Xương Trung sợ nhất là lúc nương biểu cảm mà . Hắn bất giác thẳng , dám một cử động nhỏ nào. “Nương, nhi tử như ?”
Trúc Lan hiệu cho phu xe về nhà, mới kéo con trai gần: “Mấy ngày nay con cần sách nữa.”
Xương Trung sững sờ: “Nương.”
Không đánh , còn đồng ý cho sách?
Trúc Lan nhiều. Dù giải thích giảng đạo lý, đối với Xương Trung hiện tại đều thích hợp. Đứa trẻ còn quá nhỏ, bà thể dạy nó như một đứa trẻ hiện đại.
Xương Trung thấy nương nhắm mắt , trong xe ngựa đặc biệt yên tĩnh. Hắn thể thấy tiếng rao của bán hàng rong, cũng thể thấy tiếng bánh xe lăn. Hắn ngược càng thêm bất an, sai điều gì ?
Tại Chu gia thôn, Xương Trí á khẩu Vương lão tứ, một mực cho rằng nhầm, cứng đờ cổ sang Đinh quản gia.
Đinh quản gia Vương lão tứ, đáy mắt lộ vẻ châm chọc, cung kính với tứ công tử: “Thưa công tử, ngài nhầm ạ.”
Xương Trí gượng hai tiếng. Đừng bây giờ là tú tài từng thu nhận một đồ nào, cho dù thật sự đỗ đạt quan, cũng sẽ thu nhận. “Ta ý định thu đồ .”
Vương lão tứ trong lòng sốt ruột, con trai lão sách lơ mơ, học nào cũng chót. Lão cảm thấy Chu thị nhất tộc tận tâm dạy dỗ con cháu họ khác. “Ngài hiểu lầm ý của . Ý của là đồ ký danh, cần ngài dạy dỗ.”
Xương Trí cau mày. Chàng mới trở về, hiểu rõ lắm về quê hương. Mấy ngày nay đều cùng tộc trưởng trò chuyện để tìm hiểu sự đổi trong tộc, hoặc là thăm các trưởng bối trong tộc.
Đinh quản gia nhỏ giọng ghé tai tứ công tử về tình hình nhà Vương lão tứ, đó lui sang một bên.
Xương Trí ngán ngẩm. Chu thị nhất tộc vì danh tiếng , cũng vì tích lũy uy vọng, nên bao giờ ngăn cản con cháu họ khác học. Các tộc nhân trong tộc đảm nhiệm chức ở tộc học vì gia tộc, càng dám đối xử phân biệt. Vậy mà Vương lão tứ cảm thấy đối xử khác biệt vì họ khác!
Xương Trí lạnh mặt: “Tộc học của Chu thị nhất tộc là công bằng. Nếu ông cảm thấy công bằng, thể rút lui để tìm tư thục khác.”
Chàng cũng chiều chuộng ai. Hôm nay Vương lão tứ khơi mào, thì rõ quy củ. Chàng cảm thấy chắc chắn chỉ một Vương lão tứ ý nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1057-vinh-du-gia-toc.html.]
Con cháu của Chu thị nhất tộc quả thực học hơn con cháu họ khác, đó là nhờ sự tích lũy của cha trong mấy năm nay. Chu thị nhất tộc một kho sách nhỏ, mấy năm nay tú tài cũng nhiều, về nhà dạy dỗ chỉ điểm là chuyện bình thường. Cuối cùng, con cháu của Chu thị nhất tộc đều bồi dưỡng lòng tự hào, mỗi đứa trẻ đều gia tộc đỗ Bảng Nhãn, Tiến sĩ. Đây là vinh dự, bọn trẻ vì bảo vệ vinh dự mà càng nỗ lực học tập.
Vương lão tứ Chu Xương Trí xa, cái đầu đang nóng ran cuối cùng cũng tỉnh táo , tay run rẩy. Lão cũng dám thỉnh cầu Chu Xương Trí, lão nhất định là con gái thứ hai cho tức đến hồ đồ, mới thể nóng đầu như . Bây giờ chỉ cầu Chu gia đừng để tâm đến lão.
Tại kinh thành, Lương vương nắm chặt mảnh giấy. Hắn nên cung gặp phụ hoàng . Tự lén lút điều tra, sợ phụ hoàng đợi tra rõ. Cuối cùng, cắn răng cung.
Trong hoàng cung, Dung Xuyên thấy Lương vương định lui , Hoàng thượng liền : “Không cần ngoài, ngươi cứ ở đây.”
Lương vương liếc Dung Xuyên. Hắn vẫn luôn phụ hoàng thích Dung Xuyên, càng Dung Xuyên thường xuyên cung. Trước cảm thấy gì, chỉ cho rằng phụ hoàng xem Dung Xuyên như Ninh đại công tử. bây giờ cảm thấy kỳ quái, là chuyện tuyệt mật, phụ hoàng mà để Dung Xuyên ở !
Hoàng thượng khẽ cất giọng: “Ngươi truyền lời phát hiện một chuyện về Vinh gia. Bây giờ thấy trẫm, thể .”
Lương vương đè nén sự kỳ quái trong lòng. Bây giờ chuyện quan trọng, bèn đưa mảnh giấy trong túi tiền cho phụ hoàng: “Hôm nay đưa mảnh giấy , nhi tử tưởng là thích khách, kết quả phát hiện mảnh giấy. Xin phụ hoàng xem xét.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hoàng thượng nhận. Lúc ngài là quý mạng nhất, đặc biệt là khi thấy qua nhiều loại bí dược của tiền triều.
Liễu công công cẩn thận cầm lấy đưa lên cho Hoàng thượng xem.
Lương vương: “……”
Hắn đột nhiên xem thái y một chuyến, vẫn là cẩn thận a!
Hoàng thượng thẳng . Chữ mảnh giấy nhiều, nhưng ý tứ rõ ràng: năm đó sống sót.
Lương vương vẫn luôn quan sát phản ứng của phụ hoàng. Phụ hoàng che giấu cảm xúc, sự kinh ngạc vui mừng trong đáy mắt lừa . Quả nhiên, Vinh gia trong lòng phụ hoàng quá quan trọng. “Phụ hoàng, nhi tử xin chỉ, xin phụ hoàng cho phép nhi tử điều tra.”
Hoàng thượng nhắm mắt . Năm đó ngài cũng lớn, nhiều về Vinh gia. Giai đoạn ngài giam lỏng ở hậu trạch, những gì ngài đều là do lão bộc đây và thư tín của mẫu ghi . Khi kiến triều, ngài ôm hy vọng phái tra, khi kiến triều cũng ngừng, nhưng đều dấu vết.
Bởi vì ngài quá ít, những ngài thấy cũng chỉ là mấy dòng chính của Vinh gia.
Ánh mắt Hoàng thượng đổi. Kẻ thể tin tức , thể hiểu rõ Vinh gia như , nhất định là tham gia chuyện năm đó. Chỉ bọn họ mới sợ sống sót lưu , cũng chỉ bọn họ mới thể từng một truy sát để chặn hậu họa. Cho nên trong tay bọn họ gia phả của Vinh thị nhất tộc, ai là con cá lọt lưới.
Hoàng thượng cơn kích động là ngọn lửa giận, chiếc bàn giường đất trong tầm tay ném xuống đất. Ngọc bội khó khăn lắm mới điêu khắc hơn một nửa cũng vỡ nát.
Lương vương sợ hãi quỳ xuống đất: “Nhi tử tội, xin phụ hoàng trách phạt.”
Hoàng thượng nhắm mắt mở , ngọn lửa giận trong đáy mắt thu : “Trẫm chuẩn cho ngươi tra. Trẫm sống thấy , c.h.ế.t thấy thi thể. Nếu kẻ giả mạo, giết.”
Lương vương cũng nghĩ đến sẽ giả mạo, cúi đầu: “Vâng ạ.”
Dung Xuyên lướt qua mảnh giấy rơi đất, quỳ mặt đất nhúc nhích.
Hoàng thượng tiểu nhi tử: “Dung Xuyên, trẫm phái ngươi hiệp trợ Lương vương điều tra cô nhi của Vinh thị nhất tộc. Ngươi cùng Lương vương khỏi cung .”