Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1050: Không chỗ ẩn náu

Cập nhật lúc: 2025-09-22 14:39:00
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thư Nhân cầm ô đó. Hai nhà kho chứa đầy bạc và châu báu thu hôm nay. Tất cả kiểm kê xong trong hôm nay, tiền mặt ngày mai cần nhập quốc khố.

 

Chu Thư Nhân đáp lời Khâu Duyên: “ , ai mà ngờ , giữa kinh thành kẻ ẩn nhiều năm như thế. Vừa báo với Thượng thư đại nhân, mấy cửa hàng niêm phong, còn hai món đồ cổ khi giám định cũng mang về.”

 

Khâu Duyên vì trời mưa vốn thấy lạnh, giờ càng thấy lạnh buốt . “Thật đáng sợ.”

 

Ông thể mường tượng , nếu Hoàng thượng quét sạch kinh thành, một khi chúng bất ngờ gây rối, cơ hội đề phòng, kinh thành sẽ thương vong bao nhiêu, mà những như bọn họ càng là kẻ mũi chịu sào.

 

Chu Thư Nhân thấy còn gì để xem, bèn dặn dò Lôi lang trung: “Nơi ngươi trông chừng một chút.”

 

Hôm nay ông định ở thêm, bây giờ thể trụ Hộ Bộ dễ dàng .

 

Khâu Duyên cũng định xem nữa. Hôm nay xảy quá nhiều chuyện, nhà ai chuyện thì về cả, nhà chuyện gì cũng chẳng còn tâm tư việc. Hiện tại cũng chỉ quan viên Hộ Bộ là còn ở .

 

Khâu Duyên cảm thấy già nhiều, chắp tay lưng: “Cùng về thôi.”

 

Chu Thư Nhân: “Được.”

 

Khâu Duyên dám chuyện khác, chỉ thể về trận mưa xuân: “Hy vọng trận mưa thể gột sạch mùi m.á.u tanh.”

 

Trận mưa kéo dài gần một canh giờ, vết m.á.u nào cũng gột sạch. “Có thể.”

 

Lúc tan nha, Chu Thư Nhân chút nóng lòng về nhà, thúc giục phu xe nhanh hơn một chút.

 

Tiếc là khi đến gần phủ của Trương thị nhất tộc, xe ngựa dừng . Chu Thư Nhân kéo rèm xe lên: “Đi xem chuyện gì?”

 

Vì Chu gia “chiếu cố” đặc biệt, nên lúc Chu Thư Nhân về nhà đều hai đội binh lính hộ tống. Rất nhanh binh lính báo: “Thưa đại nhân, phía đang khuân vác đồ đạc.”

 

Chu Thư Nhân thấy nhức răng, đợi một lúc mới . Ông day day trán: “Cũng xa nữa, bản quan bộ về nhà.”

 

Nói , ông cầm ô che mưa bước xuống xe ngựa. Chà, phía chặn ít xe ngựa, đều là những tan nha về nhà.

 

Chu Thư Nhân là duy nhất xuống xe bộ. Ông chẳng tâm tư chào hỏi ai, lên phía thì một tiểu công công chặn , là quen. Hoàng thượng xuất cung.

 

Tiểu công công vội vàng tiến lên: “Đại nhân, Bệ hạ mời ngài qua đó.”

 

Chu Thư Nhân nghiến răng, thật cách sai . “Ừm.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tiểu công công quả là khéo léo, bây giờ thể theo Hoàng thượng khỏi cung. Ai mà ngờ , hai năm vẫn còn là một kẻ đáng thương.

 

Chu Thư Nhân theo bước chân của tiểu công công, tiến phủ của Trương thị nhất tộc. Lướt qua đám binh lính canh gác, ông cầm ô dừng một chút. Có một nơi cháy rụi cũng dọn dẹp sạch sẽ, đập mắt là một mảnh đất trống cháy đen, , còn đào bới khắp nơi thành hố.

 

Chu Thư Nhân lên tiếng hỏi Hoàng thượng ở , chỉ theo tiểu công công. Rất nhanh đến một cái hố lớn, nơi nhiều nhất, còn thấy cả thị vệ bên cạnh Thái tử.

 

Theo tiểu công công xuống cầu thang, trời mưa nên khắp nơi đều là nước. Chẳng mấy chốc thấy một cánh cửa mở , hai bên binh lính gác. Đi qua một hành lang dài, nhanh đến một căn phòng tối. Cảnh tượng bên trong khiến ông hoa cả mắt.

 

Hoàng thượng và Thái tử đang cùng , xung quanh đều là thị vệ. Chu Thư Nhân tiến lên một bước: “Thần tham kiến Bệ hạ, tham kiến Thái tử điện hạ.”

 

Hoàng thượng hiệu: “Thư Nhân, đây xem.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1050-khong-cho-an-nau.html.]

Chu Thư Nhân thấy Thái tử liếc một cái, liền bước lên hai bước. Trước mặt là một đống vàng. “Quốc khố dư dả .”

 

Hoàng thượng liếc mắt: “Ngươi chỉ nghĩ đến quốc khố.”

 

Chu Thư Nhân trong lòng vui sướng, tiền a, cuối cùng ông cũng cần mắng nữa. Mấy ngày nay bao nhiêu lưng nguyền rủa ông. “Thần cũng khó khăn lắm, nghèo mà.”

 

Hoàng thượng thèm , đầu tiếp tục ngắm đống vàng. Ngài thật ngờ hôm nay đào vàng. “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an nhất, quả nhiên là .”

 

Tim gan Chu Thư Nhân đều run lên. Ông đạt đến cảnh giới coi tiền tài như cỏ rác, ông là một kẻ phàm tục. Quốc khố dù nhiều cũng khiến chấn động, nhưng ông đó là của cả quốc gia, nên cảm xúc gì nhiều. mắt là tài sản thuộc về cá nhân, sự kích thích lớn. Nghĩ gia sản nhà , thể nào so sánh .

 

Thái tử cảm thấy bộ dạng mắt sáng rực của Chu đại nhân thật thể nổi. Xem kìa, một lành Hộ Bộ, trong mắt là bạc. “Chu đại nhân, vàng sẽ nhập quốc khố .”

 

Chu Thư Nhân kích động bao nhiêu, bây giờ lòng lạnh bấy nhiêu, cứng đờ Thái tử: “Gọi thần đến đây vì để nhập quốc khố ?”

 

Hoàng thượng ở trong cung báo cáo liền xuất cung. Nhìn thấy đống vàng, ngài tức đến g.i.ế.c , bây giờ vẫn bình tĩnh . khi thấy vẻ mặt “ngài đang đùa thần đấy ” của Chu Thư Nhân, tâm trạng lên. “Trẫm thấy ngươi keo kiệt quá, nên cho ngươi xem một chút thôi.”

 

Chu Thư Nhân: “……”

 

Đôi phụ tử biến thái , hợp sức trêu chọc ông!

 

Hoàng thượng ho khan một tiếng: “Số bạc nhập quốc khố. Ngươi chẳng từng với trẫm về cái gì mà ngân lượng dự trữ chiến tranh ? Trẫm thấy vàng dự trữ thích hợp.”

 

Chu Thư Nhân ngẩn . Ông từng thuận miệng về ngân lượng dự trữ chiến tranh ? Ông quá nhiều lời, dù cẩn thận cũng sẽ buột miệng vài từ. Cái thì lúc nào, mà Hoàng thượng nhớ rõ ràng!

 

Chu Thư Nhân Hoàng thượng, hai vị quả là một cặp phụ tử đầy tham vọng. Nhớ rõ như , còn tích trữ một khoản vàng lớn như thế, đây là đang rục rịch mở rộng bờ cõi a. “Thần quá nhiều, nhất thời nhớ .”

 

Hoàng thượng ý vị sâu xa Chu Thư Nhân: “Trẫm nhớ là . Trẫm vẫn luôn cho rằng lời ái khanh lý, cho nên thể nhập quốc khố.”

 

Thái tử tiếp: “Số vàng thể nhập quốc khố. Hôm nay tịch thu ít châu báu ngân lượng, cũng là một khoản tiền bạc lớn.”

 

Chu Thư Nhân giật giật khóe miệng, thôi, chân chim cút cũng là chân. “Vâng, chuyển kho của Hộ Bộ, đang kiểm kê.”

 

Hoàng thượng dời mắt khỏi đống vàng, xoay ngoài: “Đi thôi.”

 

Thái tử phụ hoàng, thật ở đây chỉ phát hiện vàng, mà còn một đồ cổ tranh chữ. Phụ hoàng thấy nổi giận, bởi vì một đồ cổ là của Vinh gia. Những thứ thể lưu tự nhiên đều là bảo vật, phụ hoàng ấn tượng sâu sắc.

 

Thái tử cảm thấy sâu sắc rằng, nếu thời cơ đúng, phụ hoàng thật sự đại khai sát giới. Khụ, bây giờ cũng chẳng nương tay là bao.

 

Chu Thư Nhân tự cầm ô theo, lòng phiền muộn thôi. Đợi đến cửa, Chu Thư Nhân theo Hoàng thượng và Thái tử rời .

 

Về đến nhà, Chu Thư Nhân mới chuyện của Diêu thị nhất tộc.

 

Trúc Lan cầm khăn lau tóc cho trượng phu: “Thiếp cảm thấy Hoàng thượng đang xả giận.”

 

Chu Thư Nhân giật giật khóe miệng: “Đích xác là ý xả giận. Trương gia là cấm kỵ của Hoàng thượng. Đầu tiên là mật đạo, xem Hoàng thượng thể tức giận ? Mấy ngày phát hiện cái gì, hôm nay thấy một khoản vàng khổng lồ, Hoàng thượng tức điên lên.”

 

Động tác tay Trúc Lan khựng : “Hoàng thượng đột nhiên cho đốt phủ của Trương thị nhất tộc, thể nào Trương gia vẫn còn sống ? Chàng cũng , mật đạo của Trương thị nhất tộc nhiều.”

 

Cho nên Hoàng thượng tra cái gì, hoặc là chứng thực điều gì, mới thể để mắt đến phủ . Điều tra , một mồi lửa đốt sạch kiến trúc, khiến cho tất cả thứ còn chỗ ẩn náu.

 

 

Loading...