Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1047: Bị thương

Cập nhật lúc: 2025-09-22 12:16:21
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trúc Lan đợi một lúc mà vẫn thấy Cẩn Ngôn, lòng bình tĩnh cũng chút bất an. Trong phủ nhiều thủ , của Hoàng thượng, chắc sẽ ai lẻn đây nhỉ.

 

Trúc Lan dậy, cửa. Bà thấy bên ngoài chính viện, chỉ thể thấy một vài tiếng động. Tiếng động ngừng vang lên, tim bà thót một cái. Vợ chồng bà quả thật kéo đầy giá trị thù hận. Cũng , Chu Thư Nhân phá hỏng bao nhiêu chuyện của khác. Bây giờ một đám dẹp yên, một đám khác xông . Đây là quyết tâm kéo Chu gia đệm lưng đây mà!

 

Mà bà chính là mục tiêu hàng đầu. Ai mà Chu Thư Nhân quan tâm đến bà vợ già đến mức nào.

 

Dương Văn tay cầm kiếm: “Cô nãi nãi, trong , trong sân cháu canh giữ.”

 

Trúc Lan Dương Văn vẫn luôn canh giữ trong sân. Chàng trai nhỏ cũng mới mười mấy tuổi mà bình tĩnh đến . “Con sợ ?”

 

Dương Văn lắc đầu: “Không sợ ạ. Ở Lễ Châu, cháu theo cha một năm, còn theo cha vây quét thổ phỉ. Cô nãi nãi, cháu từng g.i.ế.c .”

 

Trúc Lan sững sờ. Dương Văn dù lớn, nhưng vẫn là một đứa trẻ. “Đã thấy m.á.u ?”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Dương Văn gật đầu: “Thấy ạ. Năm ngoái về nhà, cháu cũng luôn ở trong doanh trại. Đến mùa đông, bọn thổ phỉ ở biên cương cùng đường liều ít.”

 

Trúc Lan trong lòng xót xa. Đây là tình yêu của cháu trai cả dành cho Dương Văn, đây là tình thương của cha. Hy vọng Dương Văn thể học thêm nhiều bản lĩnh, thể sống sót. “Cha con thật dụng tâm.”

 

Dương Văn gật đầu: “Cháu đều ạ.”

 

Nếu vì Dương thị nhất tộc, cha nỡ để sớm liều mạng như . Đêm khi , vốn định chuyện nhiều hơn với cha, lén thấy đang , giọng cha cũng khàn . Nghĩ đến đây, kìm nắm chặt thanh kiếm trong tay.

 

Đột nhiên tiếng động, hai tiểu tử canh giữ ngoài cửa xông ngoài. Cửa chính viện đóng chặt. Trúc Lan ở cửa nhúc nhích, Dương Văn cũng căng thẳng đến bên cửa.

 

Tại Thi gia, Diêu Hinh ôm chặt con. Bên ngoài chút hỗn loạn, dù ở hậu trạch cũng thể thấy tiếng động. Nàng dám tưởng tượng, nếu nàng còn ở nhà thì sẽ thế nào. Nhìn Diêu Dao ôm con bên cạnh, nàng giật giật khóe miệng: “Cảm ơn.”

 

Diêu Dao đang thất thần. Nội tâm nàng sợ hãi. Nàng vẫn luôn trong nhà chuyện , nàng cảm thấy liên quan đến Diêu hầu phủ. Tướng công và hầu phủ qua thường xuyên, nhưng nàng đó là thật lòng. Nàng cúi đầu con trai, tướng công vẫn luôn lợi dụng bệnh tình của con trai, nàng cũng che đậy cho tướng công nhiều.

 

Diêu Hinh nhận câu trả lời cũng nghĩ nhiều, cho rằng Diêu Dao cũng đang sợ hãi. Chỉ là nàng kìm con trai của Diêu Dao nhiều hơn một chút. Nàng đứa bé ốm yếu bệnh tật, thường xuyên đổ bệnh, nhưng bây giờ chút đúng, sắc mặt giống bệnh.

 

Diêu Dao hồn, liền thấy Diêu Hinh đang con , nàng liền đưa tay áo lên che mặt con trai. Nếu tướng công nhắc nhở, nàng sẽ đón Diêu Hinh. Tình tỷ , .

 

Diêu Hinh bĩu môi. Nàng nhớ tướng công, nhưng nghĩ, may mà tướng công ở đây, nếu chẳng sẽ xảy chuyện gì nữa!

 

Tại Chu gia, cửa chính viện cuối cùng cũng mở . Dương Văn thấy Cẩn Ngôn , thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi thương ?”

 

Lưng và n.g.ự.c của Cẩn Ngôn đều vết thương, dù mặc y phục sẫm màu vẫn thể thấy máu. “Không .”

 

Trúc Lan lên tiếng hỏi: “Đã giải quyết hết ?”

 

Cẩn Ngôn trong lòng vẫn còn sợ hãi. Không ngờ đến hai nhóm , còn trèo từ các hướng khác . May mà tiểu tử trong Chu gia thủ , đều chặn ở gần tường phủ. Kẻ duy nhất chạy thoát cũng chết. “Những kẻ xông đều chết.”

 

Trúc Lan thở phào một : “Bảo những thương tiếp tục canh gác. Ngươi và những thương băng bó . À, trong nhà thương vong ? Lão đại thương ?”

 

Sắc mặt Cẩn Ngôn trầm xuống, một vài trong đó vẫn là do huấn luyện. “Đại gia , chỉ vài vết thương nhẹ. Có ba tiểu tử chết, còn mấy trọng thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1047-bi-thuong.html.]

 

Đây là đầu tiên trong nhà Trúc Lan chết, lòng bà nặng trĩu. “Đi đến chỗ đại phu xử lý vết thương .”

 

Cẩn Ngôn cũng dám chậm trễ: “Vâng ạ.”

 

Trúc Lan thầm nghĩ, may mà suy nghĩ chu , lúc đón mời cả đại phu về cùng. Bên ngoài động tĩnh nhỏ, thương vong bao nhiêu, đại phu ở kinh thành chắc chắn đủ dùng.

 

Minh Vân đến bên cạnh bà nội: “Bà nội, cháu xem thử.”

 

Trúc Lan nghiêng đầu ánh mắt kiên định của cháu trai cả. Đứa nhỏ lo lắng cho cha nó. Bây giờ cha nó thương, là đàn ông thể gánh vác gia đình, cháu trai cả . Đây là sự trưởng thành của cháu trai, bà lý do gì để ngăn cản. “Đi .”

 

Lý thị đỡ eo. Nàng thấy, tướng công thương. Nàng cúi đầu bụng , con trai cả dẫn theo tiểu tử rời , mắt đỏ hoe. “Nương, trong nhà bình an ạ?”

 

Trúc Lan ngạc nhiên vì Lý thị la hét om sòm. “Ừm, gì nữa .”

 

Cho dù kẻ đến cũng sẽ , vì cơ hội . Hai nhóm là quá xem trọng Chu gia . Nếu , dù rèn luyện cháu trai cả, bà cũng sẽ đồng ý dứt khoát như .

 

Lý thị tin tưởng nhất là chồng, lòng nàng yên tâm . Nàng ngưỡng mộ chồng, chồng lúc nào cũng đặc biệt bình tĩnh. Cho nên chồng mới là chủ mẫu của cả nhà. Cha chồng ở nhà, chồng chính là trụ cột. “Nương, con dâu cũng trở thành giống như .”

 

Trúc Lan: “…Con đời cơ hội , điều kiện bẩm sinh cho phép. Kiếp cố gắng đầu thai cho !”

 

Lý thị: “……”

 

Ngọc Lộ tới định đỡ , bà nội thì ngẩn . Lúc mà bà nội còn thể trêu , xem là thật sự việc gì .

 

Không khí căng thẳng trong phòng còn nữa. Ngọc Sương đang thẳng lưng cũng thả lỏng, cong lưng xuống, dùng khăn lau trán.

 

Tống Lan ngơ ngác nuôi: “Mẹ nuôi, sợ ?”

 

Vậy mà còn ở cửa, ý định trốn trong.

 

Trúc Lan cũng ngờ bình tĩnh đến . Có lẽ là trực giác việc gì. Không, trực giác, mà là bà sắp xếp tất cả những gì thể sắp xếp, chuẩn thứ từ sớm. Trong lòng bà sợ hãi, vì bà hiểu, Chu gia chỉ là vạ lây. Dù đến, để thoát khỏi binh lính bên ngoài, cũng sẽ đến quá nhiều.

 

Trúc Lan bây giờ nhẹ nhõm: “Chỉ cần sắp xếp thì sợ.”

 

Tống Lan trong lòng lắc đầu. Không, cho dù sắp xếp cũng sẽ sợ. Chỉ thể nội tâm của nuôi mạnh mẽ, đây là điều bình thường thể .

 

Trong hoàng cung, Hoàng thượng thấy Thái tử bước , vội tiến lên một bước, kéo tay Thái tử, cẩn thận xem xét con trai cả từ xuống . Trời mới ngài tức giận đến mức nào khi nhận tin. đây là con đường con trai cả lựa chọn, ngài hiểu, cho nên đồng ý, nhưng lòng vẫn lo lắng yên.

 

Thái tử thấy rõ sự nóng nảy của phụ hoàng. Hôm nay của chính hề động thủ, tất cả đều là của phụ hoàng. Phụ hoàng ngầm sắp xếp quá nhiều để bảo vệ . “Phụ hoàng, nhi thần .”

 

Hoàng thượng vỗ vỗ vai Thái tử. Đứa nhỏ trong xương cốt cũng giống ngài, đều sự điên cuồng. Ngài đầu kéo Dung Xuyên qua, quan sát kỹ lưỡng: “Con ngoan, thương là .”

 

Dung Xuyên lúc thể đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng. Hoàng thượng là cha ruột của Thái tử, Thái tử chỉ là con trai mà còn là hoàng đế tương lai, Hoàng thượng lo lắng là chuyện bình thường. đối với , là quá lo lắng ?

 

 

Loading...